Chương 9: Là anh ấy!.
Hai ngày sau, tại học viện Quốc Gia.
“Nhã Linh, Nhã Linh ơi…” Vân Tử Diễm chăm chú nhìn từ đằng xa, cuối cùng cũng thấy người tới. Cô ta vội vã chạy qua bên đó.
Người đang đi đến chính là cô công chúa cưng của nhà họ Hoắc – Hoắc Nhã Linh.
Vân Tử Diễm và Hoắc Nhã Linh cùng học ở học viện Quốc Gia, nhưng lại khác lớp.
“Chị Tử Diễm…” Hoắc Nhã Linh hơi nhăn mày, ngạc nhiên hỏi: “Chị tìm tôi có việc gì ư?”
Vân Tử Diễm khẽ cười một tiếng, đưa đồ vật trong tay cho cô ấy: “Đây là chiếc túi xách LV mẫu mới, chị cảm thấy rất hợp với em, nên đã mua nó.”
Đôi mắt Hoắc Nhã Linh hơi cong cong, duỗi tay mở chiếc túi ra xem qua.
“À phải rồi, Nhã Linh này, hai ngày hôm nay anh trai của em đang làm cái gì thế?”
Khóe môi Hoắc Nhã Linh hơi nhếch lên, mang theo một chút ý mỉa mai: “Hai người sắp đính hôn luôn rồi, anh ấy làm cái gì mà chị lại không biết sao?”
Vân Tử Diễm có chút xấu hổ, cô ta cười cười giải thích: “Mấy hôm nay thấy anh trai của em bề bộn nhiều việc, nên chị cũng không dám quấy rầy anh ấy…”
“Cái đấy thì đương nhiên rồi, anh trai tôi mỗi ngày đều phải ký mấy cái hợp đồng hơn trăm triệu. Chị Tử Diễm này, tôi khuyên chị một câu, kể cả sau này hai người có kết hôn rồi, thì chị cũng không thể quấy rầy anh ấy được. Dù sao thì cả cái tập đoàn SKI lớn như vậy đều phụ thuộc hết vào anh tôi, anh ấy mệt mỏi lắm đó. Nếu như chị không chịu ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì… danh hiệu bà Hoắc này, cũng không thể tồn tại được lâu đâu!” Hoắc Nhã Linh dương dương đắc ý nhìn về phía cô ta.
“Điều, điều đó là đương nhiên rồi. Mà này, Nhã Linh, không phải bữa trước em bảo là thích quần áo do Carl thiết kế sao, ầy, đây là danh thiếp của anh ấy, chị đã hẹn trước với Carl rồi. Chừng nào rảnh thì em cứ qua đó để anh ấy thiết kế cho em một bộ quần áo.”
Hoắc Nhã Linh sửng sốt, giật mình hỏi: “Chị có thể hẹn trước được Carl sao? Mỗi năm anh ấy chỉ thiết kế có tám bộ quần áo mà thôi, tất cả đều là cho các siêu sao hết á!”
“Lời này của em nói sai rồi, ở trong mắt chị, em còn nổi bật hơn cả siêu sao nữa là! Carl thiết kế quần áo cho em, đây chính là vinh hạnh của anh ấy!”
Nghe thấy vậy, Hoắc Nhã Linh khẽ cười một tiếng: “Vậy thì cảm ơn chị Tử Diễm.” Vừa nói, cô ấy vừa cầm lấy tấm danh thiếp trong tay Vân Tử Diễm, sau đó tiếp lời: “Lại nói, hình như hai hôm nay anh trai tôi đến bệnh viện đa khoa Hạnh Phúc thì phải.”
“Anh ấy đi bệnh viện? Anh ấy có chỗ nào không được khỏe ư?” Vân Tử Diễm lập tức nôn nóng hỏi.
“Không phải như vậy, mẹ tôi bảo là hình như có một nhân vật cấp cao nào đấy phải nhập viện, nên anh tôi đến đó thăm hỏi người ta.”
Vân Tử Diễm không nói gì, tại sao cô ta lại không nghe được tin này?
“Được rồi, chị Tử Diễm, tôi đang có cuộc hẹn, tôi đi trước đây.” Hoắc Nhã Linh cẩn thận cất tấm danh thiếp đi.
“A, vậy được rồi.” Vân Tử Diễm lập tức đưa chiếc túi xách LV trong tay cho Hoắc Nhã Linh.
Hoắc Nhã Linh nhận lấy chiếc túi, sau đó đi về phía trước. Nhưng mới đi được hai bước thì đột nhiên quay lại: “Đúng rồi…”
“Sao vậy?” Vân Tử Diễm sốt sắng hỏi thăm.
“Chị Tử Diễm này, lần sau muốn tặng cho tôi thứ gì, thì không cần phải mua mẫu mới đâu. Tôi chỉ thích dùng đồ số lượng có hạn thôi, dù sao thì mấy chuyện đụng hàng các thứ sẽ khiến cho người ta không thoải mái tí nào, chị nói xem có đúng không?” Dứt lời, Hoắc Nhã Linh khẽ cười một tiếng, sau đó kiêu ngạo rời đi.
Thấy thế, hai tay Vân Tử Diễm nắm chặt lại. Công chúa của nhà quý tộc giàu có bậc nhất thì sao chứ, còn không phải là thích lợi dụng người khác hay sao! Hoắc Nhã Linh, chờ đến khi tao vào được nhà họ Hoắc, trở thành chị dâu của mày, để xem tao sẽ trừng trị mày như thế nào!
Nhưng mà…
Bệnh viện đa khoa Hạnh Phúc… Nhân vật cấp cao…
Xem ra, cô ta lại phải đi thăm dò một chuyến rồi!
Tại bệnh viện.
“Mẹ ơi, chúng ta trở về thôi, ngoài trời đã chuyển lạnh rồi!” Vân Tử Lăng đang đỡ Bạch Hải Quỳnh đi