Trong bóng tối, có người đang di chuyển về phía Vân Khanh, đúng vậy.Nhưng lại không trả lời cô.Tiếng gọi "Lục Mặc Trầm" của Vân Khanh ngừng lại.Núi rừng râm mát, gió thổi lạnh lẽo, hơi lạnh như dao rít trên lưng cô.Vân Khanh lùi về sau một bước nhỏ, ánh mắt trợn to, vẻ mặt kinh hãi. Đến khi cô nhận rõ bóng dáng đang di chuyển đến gần mình không phải một mà là vài... giống như dã thú lạnh lẽo trong bóng đêm.Vân Khanh quay người bỏ chạy, trời ạ, cô phải bình tĩnh lại.Cô sợ run cả người, cuối cùng vẫn là cố gắng khống chế để bản thân không hét lên. Cô bò thấp trong bụi cỏ, cố gắng lăn xuống núi, không biết có thể chạy thoát được không.Những người đó hình như có thị lực rất tốt, tối như thế mà vẫn có thể nhận ra cô đã chạy mất, bước chân của họ cũng nhanh hơn.Vân Khanh còn chưa chịp chen vào bụi cỏ thì phía sau cách cô tầm nửa mét vang lên một giọng nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn: "Đứng lại!"Cô nhanh chóng lăn xuống."Tôi bảo cô đứng lại!" Giọng nói của người đàn ông lại vang lên, bàn tay thô lỗ túm lấy tóc cô.Vân Khanh kinh hãi, không biết rốt cuộc bọn họ là ai? Trình đại thiếu gia lạt mềm buộc chặt, trước tiên thả để cô chạy, sau đó lại bắt lại sao?Cô thở hổn hển, cả người chẳng còn chút sức lực nào, lòng bàn chân đau nhức... Cô bị nắm chặt tóc không sao chạy nổi."Cô còn chạy à?" Ba người đàn ông lao đến khống chế cô.Một chiếc đèn pin chiếu xuống.Vân Khanh bị kẹp chặt hai tay, người đàn ông cầm đèn pin để râu, làn da ngăm đen, túm cô nhấc từ trong bụi cỏ lên. Thấy trên người cô chỉ có một chiếc áo khoác, lại còn là kiểu của đàn ông không có túi thì sắc mặt lập tức xấu đi: "Tiền đâu?""Tiền gì?" Vân Khanh đau đến mức nói không ra lời, lập tức lắc đầu: "Tôi không phải người các anh muốn tìm, tôi không có tiền, các anh bắt nhầm người rồi.""Ở vùng đất hoang này mà còn có thể tìm nhầm người à? Chính là cô!" Người đàn