Đối với những kẻ liều mạng như thế này, Vân Khanh còn sợ hãi hơn là Trình đại thiếu gia.Bởi vì bọn họ đã cùng đường rồi, bọn họ nói thế nào thì sẽ làm như thế.Cô không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.Nghĩ đến chuyện này, cô cảm thấy Trình đại thiếu không nhất thiết phải thả cô ra rồi lại bắt cô lại để chơi đùa. Hơn nữa, lúc Trình đại thiếu ném cô ở ngọn núi này thì vẻ mặt vô cùng lo lắng.Chẳng lẽ đây lại là một cái bẫy khác sao? Ai muốn bắt cô?Cả cơ thể cô vô cùng mệt mỏi, bị hành hạ gần ba mươi tiếng đồng hồ, nhưng cô vẫn cố gắng ổn định hơi thở, lấy lại bình tĩnh, nói: "Tôi có thể đưa tiền, nhưng tôi muốn thương lượng với những người bên kia. Anh đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ tự nói."Cả ba người này có vẻ như rất nghi ngờ, nhưng mà ai cũng muốn lấy tiền, thế nên nhanh chóng đưa điện thoại cho cô rồi cởi trói cho cô.Vân Khanh nhìn cố tay rướm máu, run rẩy bấm số điện thoại vừa rồi, cô muốn thăm dò một chút.Nhưng lại không thấy hiện số.Ba người nhìn cô chằm chằm, thấy vẻ mặt cô thay đổi thì nhanh chóng giật lại điện thoại.Vân Khanh chưa kịp phản ứng lại đã ăn ngay một cái tát: "Cô làm gì thế? Bây giờ trong điện thoại không còn số nào nữa? Đồ tiện nhân này!""Đại ca, cô ta và bên kia cùng một phe, lừa gạt chúng ta!""Các anh đừng kích động, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đó là do đối phương lừa các anh, lúc họ gọi đến đã ẩn số điện thoại." Vân Khanh nhanh chóng giải thích, da đầu tê dại: "Các anh muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể cho các anh, mười vạn có đủ không? Nhưng tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.""Lại định cho chúng tao ăn bánh vẽ à? Con tiện nhân mày cảm thấy những người không có học thức như chúng tao dễ lừa có phải không? Chúng tao không cần gì nữa, tiền cũng không cần, dù sao quay về vẫn phải ngồi tù. Nếu có chết thì chúng tao cũng phải lôi con tiện