Vân Khanh trong ánh mắt đã trống rỗng, có gì đó nhưng lại như không có gì,dùng lực thoát ra khỏi bàn tay mạnh mẽ gân guốc, nhẹ giọng nói, “ Còn muốn nói gì nữa? Tôi với anh chỉ có hận thù thôi.”Đống tử mắt Cố Trạm Vũ giãn ra, đỏ ửng như pha máu, cứng đờ.Ông cụ Lục ghét bỏ cầm lấy gậy, “ Đồ khốn khiếp, con bây giờ muốn giữ lại thì có tác dụng gì! Nhu Hi, đứa con này của con phải dạy dỗ lại đi!”Như một nhát búa giáng xuống, Lục Nhu Hi rùng mình, biết lần này ông cụ Lục thật sự tức giận, nên mới cảnh cáo.Ông cụ Lục day lông mày, “ Định ngày đi, hai con đi đến cục dân chính, chuyện này đừng quá lộ liễu. Còn Tô tiểu thư, Nhu Hi, giao cho nhà họ Cố xử lý, hỏi ý của Cố Diệu Thành, nếu không ghét đi cửa sau, vậy thì cưới về, coi như sự bù đắp giao phó cho hai mẹ con, đứa trẻ cũng đã 5 tuổi rồi.”Lục Nhu Hi một lần nữa nhìn Tiểu Đào, rất dễ thương.Bà ta bao nhiêu năm qua ngóng chông có cháu mà phát bệnh, cách khắc phục tốt nhất cho chuyện này chính là Trạm Vũ có một đứa con.Nhưng mà, lại là một đứa trẻ bệnh tật.Lục Nhu Hi thở dài một cái, chuyện cũng đã xảy ra rồi! Trạm Vũ lần này làm ông cụ tức giận, bên phía Lục Mặc Trầm nhất định có quyền lợi gì.Lại còn cái gì mà Tô Gia Ngọc…..Lục Nhu Hi lạnh lùng nhìn cô ta,bạn của Vân Khanh có thể là thứ gì, nghèo rớt mồng tơi…..Tô Gia Ngọc không nói gì, nhanh chóng lắc đầu với ông cụ, vừa sợ vừa muốn nói, “ Lão tiên sinh, tôi sẽ không vào nhà họ Cố, tôi cũng không nghĩ đến chuyện này, chỉ xin mọi người đừng cướp mất con gái tôi.”“ Oa oa……” Tiểu Đào bò về phía chân mẹ, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, sợ hãi khóc mãi, “ Không muốn rời xa mẹ đâu, không muốn, không muốn!”Vân Khanh ở bên cạnh nhìn, trong lòng vừa đau vừa khó chịu, bế lấy đứa trẻ tuyệt vọng cùng cực trong lòng, trên đôi tay bé nhỏ mềm mại toàn là máu ứ lại.Vân Khanh nhanh chóng bế Tiểu Đào ra ngoài.Tô Gia Ngọc cũng vội vã đi theo phía sau.Vân Khanh nhanh chóng chạy ra ngõ, chặn một chiếc xe taxi, Tô Gia Ngọc nhanh chóng đỡ lấy con lên xe, Tiểu Đào đã ngất đi rồi, Tô Gia Ngọc đau khổ nhìn Vân Khanh.Vân Khanh nhẹ giọng nói, “ Mau đưa đến Bệnh viện đi”Tô Gia Ngọc khóc lóc ôm chặt con, nói với lái xe mau đi.Bầu trời âm u, không sáng rõ, Vân Khanh không quay lại nhà họ Lục.Đại khái đã giải tán rồi, chiếc xe BMW màu xanh của thẩm Thanh Diệp đi đến, hạ cửa xe cuống, cười nói, “ Vân tiểu thư, ngưỡng mộ cô ghê!”Vân Khanh nhìn chiếc xe taxi chở Tô Gia Ngọc rời đi xa, cũng không nở nụ cười, cúi đầu, khẽ nhắm mắt nói, “ Hôm nay vất vả cho luật sư Thẩm rồi, cám ơn. Tôi chỉ muốn hỏi, tất cả chuyện này đều do Lục Mặc Trầm bố trí đúng không? Toàn bộ?”“ Tất nhiên, tâm tư của Nhị Ca cao siêu, không ai so sánh được.” Thẩm Thanh Diệp cười nói.Vân Khanh hiểu ra, yên lặng gật đầu.Thẩm Thanh Diệp thoáng nhìn cô tâm sự trùng trùng, không giống như đang vui vẻ, lo lắng hỏi, “ Vân tiểu thư làm sao vậy?”“ Không có gì, anh đi trước đi.” Vân Khanh nhếc môi, đứng thẳng vẫy tay.Thẩm Thanh Diệp đóng cửa xe lại, lái xe đi được mấy mét thì gọi điện thoại cho Nhị ca.Vân Khanh vô định bước đi trong gió lạnh, đi qua hai con đường. Khu