‘ đã định ra chưa’ 4 chữ này vô ý lại một lần nữa nhắc nhở anh ta, Cố Trạm Vũ vô cùng tức giận.Ném chiếc bật lửa trong tay anh ta qua một bên, nắm lấy mái tóc xoăn nhẹ của cô ta túm về phía sau, anh ta khát máu nói, “ Cô sao lại lên xe của tôi? Cô cũng đến để cười nhạo tôi đúng không?”“ A! Trạm Vũ Trạm Vũ.” Qúy Chỉ Nhã đau đớn, hoảng sợ ôm lấy anh ta, “ Anh tức giận với em làm cái gì chứ? Có bản lĩnh thì đi giết Vân Khanh ấy.”Vân Khanh……Cố Trạm Vũ dần dần tỉnh lại, lạnh lùng buông tay ra.Trong tay còn cầm vài cọng tóc dài màu hạt dẻ, anh ta giật mình nhìn, tóc của Vân Khanh là màu đen, ra ngoài nắng mới hơi ánh lên một chút màu nâu hạt dẻ, rất mềm mại.Anh ta lấy tay vuốt mái tóc khác biệt đó, sau đó đẩy người kia ra.Qúy Chỉ Nhã nhất định không buông ra, tận dụng cơ hội luồn tay vào trong cúc áo của anh ta, sờ đến tận cùng những cơ bắp rắn chắc và lạnh lùng kia, “ Anh sẽ lại tìm kiếm em thôi, lên xe của anh thì làm sao chứ, không phải là vì quan tâm anh hay sao, cho nên em mới trốn ở đây…. Hôm nay Lục Mặc Trầm không xuất hiện, cho nên em cũng không muốn tự mình đến đây, chuyện trong kia như thế nào em cũng không biết nữa, sốt ruột đợi chờ anh, sợ anh không qua được quyền lực của lão già kia, chịu tổn thất.”Đôi môi mỏng của Cố Trạm Vũ mím lại thành một đường thẳng, lạnh lùng nhìn cô ta, “ Chuyện cũng là do người chồng tuyệt vời của em ban tặng cho đấy.”“ Có ý gì?”Cố Trạm Vũ sắc mặt giữ tợn, “ Chuyện của Tô Gia Ngọc đã bị anh ta làm lộ ra rồi, cô nói xem chuyện này tôi có phải tổn thất rất lớn không?”Qúy Chỉ Nhã ngơ người ra,trợn mắt.Tin mà cô nhận được là vị luật sư của Vân Khanh, công tử nhà họ Thẩm đã tiết lộ ra sự việc này, khiến cho Ông cụ Lục vô cùng tức giận.Chuyện này…… hóa ra đứng đằng sau là Lục Mặc Trầm làm trò quỷ?!Qúy Chỉ Nhã nhịn không được nắm chặt tay lại, chuyện này