"Chồng ơi." Quý Chỉ Nhã cố gắng kiềm chế cơn tức giận, ngọt ngào gọi: "Vậy xem ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, anh dẫn hai con đến đây nghỉ ngơi sao?"Lục Mặc Trầm nhìn Quý Chỉ Nhã, vẻ mặt khó lường, không có ý định trả lời.Quý Chỉ Nhã siết chặt nắm tay, vô cùng xấu hổ trước mặt Vân Khanh!Vân Khanh nhìn gương mặt tinh xảo kia đang vô cùng khó coi thì nhớ đến chuyện lần đó Cố Trạm Vũ và Quý Chỉ Nhã làm ở trong hộp đêm, cô ở phòng sát vách nghe được.Quý Chỉ Nhã ở trước mặt Cố Trạm Vũ đã xúi giục anh ta bắt cóc cô, hại chết cô như thế nào?Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại dựa vào Lục Mặc Trầm, người đàn ông sau khi cạo râu tắm rửa vô cùng thơm mát, cô duỗi tay ra ôm lấy cánh tay anh.Vân Khanh dựa vào anh, nhìn Quý Chỉ Nhã đang giận run người, ôm lấy anh rồi nói: "Chồng cô thích ăn lẩu ở nhà tôi. Hôm qua anh ấy cùng bọn trẻ đến nhà tôi ăn một bữa, cô đừng nghĩ nhiều."Ý ở ngoài lời.Khách sạn tuy là một phòng nhưng lại có hai gian, người lớn một gian, trẻ nhỏ một gian.Quý Chỉ Nhã nhìn vào bên trong, thân hình cao lớn của Lục Mặc Trầm chắn ngang khiến cô không nhìn thấy gì cả.Sau đó, cô ta lại nhìn vào mặt và cổ Vân Khanh.Vân Khanh cong môi, tựa vào Lục Mặc Trầm, không nhúc nhích.Cuối cùng, ánh mắt Quý Chỉ Nhã lại nhìn về phía Lục Mặc Trầm, người đàn ông vô cảm lạnh lùng, không có chút ý định giải thích.Vẻ mặt hờ hững giống như coi thường tờ giấy kết hôn của bọn họ!Lửa giận trong lòng bùng cháy cả một góc trời, Quý Chỉ Nhã chỉ muốn xông đến xé xác Vân Khanh,