"Tiểu thư, chuyện này phải làm sao bây giờ?" Vệ sĩ nhỏ giọng hỏi.Quý Chỉ Nhã bị xấu hổ trước mặt Vân Khinh, không sao nuốt trôi được cục tức này, hét lên: "Các anh chẳng có ích lợi gì cả, cút đi!"Lục Mặc Trầm làm thế để khoe khoang trước mặt con tiện nhân đó có đúng không?Quý Chỉ Nhã tối sầm mặt mũi, mối thù lần này cô ta sẽ nhớ kỹ!...Trong phòng, hai đứa nhóc theo lệnh cha, bê bữa sáng vào phòng tự ăn.Vân Khanh đứng đó, không thể nào chịu nổi cái nhìn trịch thượng của người đàn ông này.Cô không được tự nhiên, lợi dụng xong thì buông tay anh ra.Nhưng anh không đồng ý, bàn tay to lớn bắt cổ tay cô lại, lôi cô vào phòng đóng cửa lại, sau đó lại kéo cô đến phòng tắm."Anh làm gì thế? Anh định làm gì..." Vân Khanh nhận ra nguy hiểm, bám chặt lấy cửa không chịu vào trong.Bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy khung cửa bị anh cạy ra từng ngón một, rầm một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng lại.Cô cảm thấy trời đất xoay chuyển, chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì cả người đã bị đè lên bồn rửa tay."Lục Mặc Trầm, đừng...""Tôi hỏi em một câu, vừa rồi em ôm lấy cánh tay tôi là có ý gì?"Ngọn đèn trên đỉnh đầu quá sáng, trong phòng tắm còn có mùi thơm của đàn ông sau khi cạo râu. Vân Khanh dựa vào bồn rửa tay, ánh mắt đảo tứ tung, hai chân cũng bị anh bắt lấy, giãy dụa một chút thì cả người đều bị anh chế trụ, ngón chân cô cũng không chạm đất.Cô hơi ngượng ngùng, cúi đầu: "Chính là ý mà anh đang nghĩ.""Là ý gì?"Vân Khanh mím môi, bị anh khống chế không tự do chút nào, muốn rời đi nhưng lại bị anh áp đảo: "Nói đi."Anh hơi cáu kỉnh.Nhân phẩm và lòng tự trọng trên vạn người, không ai có thể coi thường.Nhưng cô lại coi thường hết lần này đến lần khác."Tôi thừa nhận tôi làm thế vì muốn làm cho Quý Chỉ Nhã tức giận, tôi thừa nhận thủ đoạn này của tôi hơi vụng về. Nhưng sau khi tôi biết Bạch Vũ Linh và cô ta đối