Vân Khanh ngẩn người: "Cha, cha mua váy cho con sao?"Vân Thừa Thư ho khan, xấu hổ gõ vào đầu cô: "Cha không được mua quần áo cho con gái sao? Tiểu Thủy đi xem góp ý, con bé nói bộ này rất hợp với con.""..." Vân Khanh thì thầm, ánh mắt như dao phi về phía tên đầu heo Hạ Thủy Thủy kia.Hạ Thủy Thủy lè lưỡi với cô rồi vươn tay quàng qua cổ cô, ý như muốn nói "Chính cha cậu đã lôi bà đây đi, bà đây không đi không được, không phải bà đây muốn bán đứng cậu.“Vân Khanh giơ ngón giữa lên.Hạ Thủy Thủy rụt đầu về."Ái." Vân Khanh bị gõ lên đầu một cái!Vân Thừa Thư thu tay về: "Thế thì đừng ăn cơm nữa! Tiểu Thủy, cháu thay quần áo cho con bé đi! Con gái mà không biết trang điểm, cũng không biết ăn diện. Không hiểu sao cha lại nuôi con thành người như thế này nữa. Lúc nào cũng mặc đồ đen, quần đen, váy đen, chẳng bao giờ thấy màu sắc khác? Người ta nhìn còn chẳng đoán nổi con gái của cha bao nhiêu tuổi, haizz...""Cha, con có trang điểm, con thường xuyên tô son...""Bôi bôi trát trát như ma nữ?" Vân Thừa Thư lắc đầu."Ha ha, đó là màu rượu đỏ, hoặc là màu đất!" Hạ Thủy Thủy cười cợt: "Con gái của chú thích trang điểm theo phong cách lạnh lùng.""Cậu im miệng cho tớ." Vân Khanh giơ đao.Dì Mi ở trong phòng lật xem mấy món đồ trang điểm: "Tiểu Thủy, cháu xem xem con bé tô màu gì thì hợp?""Tô màu? Ha ha, dì Mi, dì thật hài hước...""Cậu nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vân Khanh ép hỏi."Tớ nào có biết, tớ thề là tớ nhận được điện thoại của cha cậu nói đến đây giúp đỡ, thế nên tớ đến luôn.""Khanh Khanh, cậu đừng phụ tâm ý của cha cậu, ngày nào ông ấy cũng đến bệnh viện tìm mối cho cậu đấy. Nhà trai là bác sĩ phụ khoa, điều kiện rất tốt, chưa kết hôn. Cậu cũng đừng lo lắng, vẫn còn những người khác, gọi là cái gì nhỉ...""Quan hệ hữu nghị?"Vân