Ánh mắt đối phương trong veo, nhìn thấy cô thì cũng giật mình, ánh mắt nhìn từ gương mặt trang điểm tinh tế đến chiếc váy trắng dài của cô, thậm chí vạt váy còn quét đất.Vân Khanh có thể nhìn ra được sự sợ hãi trong ánh mắt người này.Sau đó, người này cố gắng nở một nụ cười tao nhã, nhưng khi nhìn thấy cô cứng nhắc đi vào chỗ ngồi, không cẩn thận đạp phải váy thì không nhịn được nữa mà bật cười ra tiếng.Rồi vội vàng dùng nắm tay chặn lại.Vân Khanh đỏ bừng mặt, không nhịn được thì thầm: "Sư huynh, anh đủ rồi đó."Tần Luật hắng giọng, ngón tay sạch sẽ chạm lên lông mày đang nhếch lên: "Ừm, tiên nữ sao? Ngồi đi.""..." Vân Khanh ngồi xuống, vẻ mặt không biết làm sao."Anh rất ngạc nhiên.""Em còn ngạc nhiên hơn."Hai người đồng thời lên tiếng.Tần Luật ngồi thoải mái, cổ áo sơ mi không cài, để lộ ra xương quai xanh. Anh ta chống cùi chỏ lên bàn, bàn tay thon dài xoa lên môi, ánh mắt trong trẻo đầy bất đắc dĩ: "Anh bị ép buộc.""Em cũng vậy." Vân Khanh khóc không ra nước mắt, than thở.Tần Luật nhướn mày: "Anh nhận được thông báo từ viện trưởng Bắc Nhân, nói là đến gặp bốn người phụ nữ tầng lớp tri thức, thế nên...""Đối tượng của em thì là một bác sĩ phụ khoa, thế nên em cũng không ngờ sẽ gặp được anh...""Xin chào, tôi chính là bác sĩ phụ khoa đó." Người đàn ông ngồi đầu tiên lên tiếng, lúng túng vươn tay bắt tay cô.Vân Khanh nhất thời đỏ bừng mặt, đứng dậy bắt tay anh ta: "Xin chào, xin lỗi, hình như... hình như tôi ngồi không đúng vị trí rồi."Lúc cô đến thì ngồi đối diện Tần Luật.Bây giờ các cô gái khác cũng đến rồi, cô không tiện đổi chỗ.Bác sĩ phụ khoa nhân cơ hội nhìn qua Vân Khanh và dáng người của cô, cảm thấy rất hài lòng. Nhưng mà vị trí của Tần Luật ở Bắc Nhân còn cao hơn cả viện trưởng, một bác sĩ nhỏ nhoi như anh ta không dám làm gì, yên lặng lễ phép trả lời: "Ngồi đâu cũng giống nhau thôi, ha