Vân Khanh ngẩn ra.Tiếng cười trầm thấp của anh lại vang lên, hơi thở ấm áp phả lên da thịt cô. Cô cảm thấy anh đúng là điên rồi, tiếng cười kia càng làm cô thêm tức giận.Cô rất nghiêm túc, cũng rất tổn thương.Mà cả tối nay anh đang làm cái gì vậy?Trong lòng như có một ngọn lửa bốc lên, cô cố gắng giãy dụa.Không được.Lục Mặc Trầm khống chế vững vàng, dùng hai chân đè chặt cô lại, đôi tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào đôi mắt lạnh lẽo của cô, dịu dàng nói: "Có biết anh đợi những lời này lâu lắm rồi không?""Anh có bệnh thì mau đi uống thuốc đi, đứng dậy.""Lặp lại lần nữa, nếu không anh còn tưởng là anh nghe nhầm." Anh cong môi, ánh mắt lóe lên.Vân Khanh yên lặng nhìn anh, viền mắt dần dần đỏ lên."Anh chơi có vui không?""Anh ép tôi như thế có thấy vui không?""Có phải là chơi rất vui không?" Cô giơ tay lên muốn tát anh một cái, nhưng cuối cùng lại không xuống tay được.Bởi vì cô sẽ càng đau hơn.Đau đớn, cuối cùng Vân Khanh cũng không kìm được nước mắt.Lục Mặc Trầm sửng sốt, bàn tay to lớn ôm lấy vai cô dần dần buông lỏng.Lúc này, Vân Khanh đột ngột đẩy anh ra, chống tay đứng dậy.Nhưng vừa mới đứng được một nửa, chân không cẩn thận đạp phải váy, eo lại bị anh ôm lấy không thể nhúc nhích.Anh nhanh tay lẹ mắt điều chỉnh sức lực.Vân Khanh lại ngã vào người anh.Tư thế của hai người thay đổi, cô ngã bên cạnh hông anh, tay anh luồn vào trong váy bắt được đôi chân gầy của cô, tách chân cô ngồi lên người mình.Vân Khanh muốn chạy trốn.Nhưng vô dụng, mặc dù anh không dùng hết sức nhưng thực lực cũng không thể khinh thường.Lục Mặc Trầm vẫn ôm chặt lấy eo cô, nhìn thấy nước mắt cô càng lúc càng nhiều.Cô vừa khóc vừa lạnh lùng vùng vẫy.Anh nâng tay lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, đừng khóc nữa, em mà khóc anh cũng luống cuống, đêm nay coi như anh sai, được không?""Coi như anh