"Nhịn bao nhiêu ngày rồi, hôm nay không nhịn thêm được nữa, không cam lòng nên đã đến đây công khai mối quan hệ của chúng ta, còn làm ầm ĩ một trận, thế mà còn nói không có?"Môi cô run lên, buồn bã cúi đầu.Anh nâng cằm cô lên, nheo mắt mỉm cười, giọng nói cực kì trầm thấp: "Anh thích khí thế áp đảo đó của em, vừa rồi anh đã bị em mê hoặc, đó mới là dáng vẻ vốn có của em. Nếu như anh không ép em thì em sẽ thừa nhận sao? Em lúc nào cũng rúc sâu vào cái mai rùa của mình, lôi thế nào cũng không chịu ra. Nếu như ông đây không giở chút thủ đoạn thì em sẽ chủ động sao? Không bao giờ."Vân Khanh yên lặng, hô hấp đều đặn.Cô vươn tay lau nước mắt, giống như một chú gà con bị đánh bại, giống như một quả cà tím bị sương giá đánh gục, cả người khẽ run lên.Anh không hiểu nỗi khổ của cô.Cô khóc không thành tiếng, nước như vỡ đê.Lục Mặc Trầm hôn cô, thân hình cao lớn nâng cô lên, trong lòng không biết phải làm sao: "Em đúng là... Hay là em cứ đánh anh đi, đừng khóc nữa, đừng dùng nước mắt chỉnh anh, anh sợ nhất là nhìn thấy em khóc, được không? Đừng khóc nữa!"Gió đêm khẽ thổi như một bàn tay vô hình mềm mại.Thổi tới lòng bàn tay anh, khiến bàn tay thô ráp mềm mại hơn rất nhiều. Anh vừa ôm cô vừa đi về phía xe, đồng thời cúi đầu nắm lấy đôi chân mảnh khảnh của cô."Vừa rồi tháo giày chạy, có bị thương không?" Lục Mặc Trầm nhíu mày hỏi.Vân Khanh ghé vào bả vai anh, vẫn khóc không dừng được, chân cô hơi nhột, luôn muốn né tránh.Đoạn đường này đi khoảng năm phút, hai người không nói gì.Đến trước xe, Lục Mặc Trầm lấy chìa khóa từ trong túi quần, bấm tách một cái.Mở cửa, định để cô vào xe.Vân Khanh rưng rưng nước mắt, nhìn thấy chiếc Bentley thì nhất quyết không chịu vào."Sao thế?" Anh nhẹ giọng hỏi, cúi đầu nhìn cô.Vân Khanh không trả lời, muốn nhảy xuống khỏi người anh. Vừa rồi