“Thư kí Trần bị sa thải, Đoạn Vũ và Trương Giai Giai bị giáng chức xuống tầng một.”Vân Khanh nghe thế thì khó chịu: “Lục tiên sinh, anh biết rõ Đoạn tiểu thư si mê anh như vậy, lại còn thổ lộ với anh. Cho dù là anh không có ý gì nhưng cô ta lại có, anh xử lý như vậy có được không? Còn cái người thư kí Trần kia lại bị sa thải, thế có phải là quá nặng?”Anh bình tĩnh giải thích cho cô: “Sa thải thư kí Trần là vì cô ta vi phạm nguyên tắc làm việc, anh không cần một nhân viên như thế. Còn những người như Đoạn Vũ bên cạnh anh rất nhiều, mà cô ta cũng không phạm sai lầm gì trong công việc. Vân Khanh, anh là thương nhân, lúc nào cũng phải đặt công ty lên hàng đầu. Cô ta có năng lực, hơn nữa anh không quan tâm đến cô ta, cô ta cũng không nhìn thấy anh, em hiểu chưa?”“Nhưng em cảm thấy không vui, em muốn anh sa thải cô ta.” Vân Khanh cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Một cô gái mạnh dạn theo đuổi, ngày nào cũng mơ ước đến người đàn ông của em. Em không biết những người phụ nữ khác sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng em là người hẹp hòi, em không thích như thế.”Một câu “người đàn ông của em” làm Lục Mặc Trầm rất thoải mái.Anh nói: “Việc xử lý trong công ty phải minh bạch, anh có thân phận của mình. Hay là anh cho em đi cửa sau, em bàn bạc với A Quan một chút, tìm việc gì đó hãm hại Đoạn Vũ, sau đó anh sẽ mắt nhắm mắt mở đuổi cô ta đi?”“Anh!” Vân Khanh sửng sốt, cô làm sao có thể là một người như thế được cơ chứ? Anh đang trêu chọc cô.“Thế theo như lời anh nói thì anh không quan tâm đến chuyện nhân viên nữ thích anh?”Lục Mặc Trầm cười nhẹ: “Đúng là thùng dấm lớn, công ty có đến hai mươi nghìn nhân viên nữ, em ghen đến bao giờ mới