“Chậc chậc! Khanh Khanh, cậu thành thật nói đi. Có phải cậu vẫn còn nhớ không?” Cái tên không sợ chết Hạ Thuỷ Thuỷ: “Chắc chắn là rất ư là to lớn mới khiến người nhìn không quên được.”“Cút.” Vân Khanh lôi 2 cái size XXL, nhanh chóng để vào giỏ.“Theo suy luận này, vậy cậu chủ Quý của tớ chắc cũng phải size XXXL. Dù gì anh ấy là anh hùng thành phố S được dân gian truyền miệng. Nói ra chắc cũng dài hơn ông chủ Lục của cậu 5cm! Haiz, tớ nghe Gia Ngọc nói cậu quen cậu chủ Quý của tớ phải không?”“Không quen, cậu chủ Quý hình như là quen Lục Mặc Trầm.”“Họ là bạn bè sao?” Hạ Thuỷ Thuỷ háo hức: “OMG! Người đàn ông có ngoại hình đẹp quả thật đều giống nhau. Bây giờ chúng ta đã có chính kiến của mình, sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm cơ hội để họ cởi quần, rồi chúng ta cùng so sánh xem ai giỏi hơn nha.”Vân Khanh cầm giỏ hàng rồi xoay người, chuyên nghiệp phân tích: “Đừng tưởng một sỹ quan có thân thể cường tráng thì là mạnh mẽ. Cậu chưa nghe qua người ráng kiện thì sinh lý yếu đầy ra kia à, tớ vẫn cược Lục Mặc Trầm mạnh –Khà, lời nói nhanh chóng ngừng ngay cổ họng.Đôi mắt của Vân Khanh hơi tròn, gò má trong phút chốc đỏ ửng như son, nhìn bằng mắt thường cũng đỏ hẳn lên.“Sao lại không nói gì vậy?” Hạ Thuỷ Thuỷ cũng quay người theo, sau đó ….. Được thôi, chắc cô xấu hổ rồi.Nhân vật chính của cuộc thảo luận, người mặc đồ phẳng phiu, ung dung điềm tĩnh đứng trước mặt!Nhưng lúc Hạ Thuỷ Thuỷ đi ngang qua Lục Mặc Trầm, thấy người đàn ông mặc trang phục sỹ quan bên cạnh thì đôi mắt mèo nhanh chóng mở to như chuông đồng. Cô ấy đỏ mặt nấp sau lưng của Vân Khanh: “Chà, không phải tớ bị ảo giác chứ? Có phải ảo giác không vậy? Đây là ……”“Là người nhà của cậu.” Vân Khanh thì thào nói nhỏ, đỏ mặt tránh ánh mắt của Lục Mặc Trầm, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt tươi tắn dễ chịu phía sau …... Hàn Tuyết Lị.Cô gái nắm lấy cánh tay của Lục Mặc Trầm, gương mặt đỏ hồng, chau mày nhìn Vân Khanh.Tim của Vân Khanh đập loạn, không ngờ Hàn Tuyết Lị tới đây, cũng không biết họ đã nghe được bao nhiêu trong cuộc đối thoại lúc nãy.Cô không dám nhìn vào đôi mắt sâu của người đàn ông, Hạ Thuỷ Thuỷ bên cạnh nhéo cô: “Nói nhảm gì vậy, thần tượng trước mặt tớ rồi, giữ thể diện cho tới chút đi, cậu giới thiệu tớ đi!”Vân Khanh bị đẩy lên phía trước, bị ép bình tĩnh: “Anh Lục, anh và bạn gái đến mua đồ sao?”“Bác sĩ Vân, thư ký Tống nhờ cô mua đồ cho anh Mặc Trầm phải không? Vậy thì phiền cô rồi, giao tôi được rồi.” Hàn Tuyết Lị cười rồi ngoan ngoãn đưa tay ra.Vân Khanh nhanh chóng đưa củ khoai nóng cho cô ta: “Việc này nhẹ nhàng, không phải tôi mua thì cũng là thư ký Tống mua thôi.”“Tôi rất muốn đích thân mua những thứ này cho anh Mặc Trầm.” Hàn Tuyết Lị xấu hổ nói.Sau khi giao xong đồ, Vân Khanh nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Quý Tư Thần: “Cậu chủ Quý, chúng ta gặp nhau lần thứ 2 rồi, đây là bạn tôi, Hạ ……”“Cậu chủ Quý, gọi tôi là Thuỷ Thuỷ được rồi!” Hạ Thuỷ Thuỷ trách móc, vẻ mặt e thẹn.Quý Tư Thần đứng nghênh ngang, nụ cười xấu xa đọng lại trong mắt, anh ta quan sát Hạ Thuỷ Thuỷ rồi nhíu mày: “Vậy thì, tôi có biệt danh gì mà trước giờ không biết, Thả Thả?”Ngón tay của Hạ Thuỷ Thuỷ run cầm cập, quay đầu thè lưỡi nhìn chằm chằm Vân Khanh.Quý Tư Thần cười ầm lên, đôi mắt càng toả ra tà khí, nhìn sang Lục Mặc Trầm: “Anh cũng từng bị gọi như vậy sao? Ha ha!”Lục Mặc Trầm liếc anh ta một cái rồi nhìn sang Hàn Tuyết Lị: “Còn muốn mua gì không?”“Bông tẩy trang và nước tẩy trang.”Người đàn ông đưa cô ta quay đi rồi tự ý đi xa.Vân Khanh nghe thấy Hàn Tuyết Lị nói với anh: “Đúng lúc em đang nghỉ phép, nên nhờ anh Tư Thần đưa em tới đây. Anh đừng có giận em nha.”Người đàn ông trầm giọng: “Doanh trại của Quý Tư Thần ở đây, cô coi như đến tham quan đi.”Cô gái vui vẻ, lộ ra vẻ ngượng ngùng nhìn anh: “Lúc tâm trạng anh vui, tính khí cũng tốt thật anh Mặc Trầm.”Từ lúc rời khỏi siêu thị, thư ký Tống chờ bên cạnh xe: “Chủ tịch Lục, bữa tối ở tầng 1 khách sạn đã đặt xong rồi.”Lục Mặc Trầm quay đầu, ánh mắt hình như lướt qua người phụ nữ: “Có muốn đi cùng không?”Vân Khanh muốn từ chối, Hạ Thuỷ Thuỷ đã giơ hai tay: “Ông chủ Lục đã hào phóng, từ chối thì bất kính rồi!”Vân Khanh xụ mặt nhìn cô ấy rồi nhỏ tiếng: “Đừng có lo cho Thả Thả của cậu nữa! Vân Dật tốt xấu gì cũng gọi cậu một tiếng chị Thuỷ, cậu lại trọng sắc khinh em trai tớ sao?”“Haiz, cùng nhau ăn bữa cơm, không phải cậu cũng có thể hỏi chuyện Lục Mặc Trầm sao?” Hạ Thuỷ Thuỷ lời lẽ nghiêm túc: “Trước tiên cậu phải lấy lòng người mà cậu nhờ vả, không thấy tôi đang cố gắng bắt chuyện với cậu chủ Quý sao? Đó cũng là vì Vân Dật của chúng ta!”“……” Cậu còn không biết xấu hổ đến vậy sao?“Cơ bắp của cậu chủ Quý, lúc nãy tớ mới lén nhìn cả trăm lần …… Ta đa, cậu biết anh ấy nói gì không? Anh ấy nói trong mệnh của tên của tôi thiết nước. Sau đó nửa cười nửa không bổ sung một câu “cũng chính là thiếu ẩm ướt. Khanh, cậu nói tối nay tôi có nên đi gõ cửa phòng của anh ấy không?”Vân Khanh gõ vào đầu cô ấy: “Đầu cậu úng nước hả? Quý Tư Thần nổi tiếng đào hoa, cậu là người đã có gia đình rồi có nhớ không đó? Hãy tém tém sự nhiệt tình thái quá của cậu đi!”“…… Như vậy mà đã bị cậu phát hiện rồi à.” Hạ Thuỷ Thuỷ đỏ mặt.Hai người bước vào cánh cửa xoay của nhà hàng khách sạn và đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.Vân Khanh ngẩng đầu, Lục Mặc Trầm dừng bước, đứng ở chỗ cao, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô. Mà ánh mắt nhìn sang đối phương, ngay cả Vân Khanh cũng cảm thấy oán hận vô cùng.“Anh hai!”Vân Khanh ngẩng đầu, lại thấy Tống Cẩn Mỹ, cô ta ôm người đàn ông, mang đôi giày cao gót bước đi mạnh mẽ, đi về hướng Lục Mặc Trầm, ánh