Gương mặt sau khi tắm của người đàn ông trắng bệch và lạnh lùng, khuôn hàm mịn màng và sắc nét, quả táo Adam phồng lên rõ ràng, một phần cơ ngực nhỏ và săn chắc lộ ra dưới lớp áo choàng tắm ......Vân Khanh nuốt khan, chân vừa định dừng lại thì giọng vội vàng: “Tôi tới không đúng lúc rồi, vậy anh Lục, chút nữa tôi quay lại ……”Cô chưa nói xong thì đã bị bàn tay to của anh xách vào!Cửa phía sau đóng sầm lại.“Tiện mà, trong phòng đâu có ai.”Người đàn ông cởi trần trong chiếc áo choàng tắm, dáng người cao và lười biếng, anh cúi người rút một điếu thuốc từ ngăn tủ.Vân Khanh thấy dáng vẻ của anh như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng oán thán, má ơi, phòng không có ai thì mới là không tiện đó được chưa?Nếu Hàn Tuyết Lị ở đây thì tốt rồi.Cô đứng dựa vào cửa: “Chuyện đó, anh Lục, tổng cộng là 600 tệ, anh chuyển khoản Wechat cho tôi được không?”“Cô uống gì không?” Câu trả lời không hợp lý.“Tôi sắp đi ngủ rồi nên không uống gì đâu.”“Sữa bò của khách sạn này được lấy từ trang trại, hỗ trợ ngủ ngon, qua đây ngồi uống 1 ly đi.”Vân Khanh nhìn anh đứng bật dậy khỏi ghế sofa, dáng vẻ vô cùng manly, đừng nói là áo choàng tắm, dù có khoác lên người tấm vải rách cũng không che được vẻ đẹp trai kia!Ngược lại cô thì không ngồi: “Tôi không thích uống sữa bò. Anh Lục, bạn tôi vẫn chưa về, tôi phải đi tìm cậu ấy đã.”Anh phủi tàn thuốc rồi đi tới. Lúc anh đến gần, Vân Khanh vô thức lùi về sau một bước.Cô nghe anh hỏi: “Sao cô lại có nhiều việc như vậy?”“Cũng không có gì ….. Trước tiên tôi đi tìm bạn, sau đó thì đi ngủ.” Vân Khanh giả ngốc trả lời.“Cô không thể ở cùng tôi một lúc được sao?” Anh nhướng mày, giọng kìm nén: “Lúc ở sau lưng còn bàn tán về tôi mà, 20cm, cánh tay thô, hửm?”Vân Khanh vội ho khan một tiếng, trong lòng thầm mắng Hạ Thuỷ Thuỷ hàng trăm lần!Cô vội bổ sung: “Không phải không ở lại được. Anh Lục, anh là người đã có bạn gái rồi. Cô Hàn có mặt càng tốt, không cần phải gây hiểu lầm không cần thiết.”“Cô định dâng hiến cho tôi. Đây không phải là hiểu lầm.” Anh phà khói thuốc vào mặt cô.Vân Khanh không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này, mặt cô nóng ran, hơi thở rốt cuộc cũng bị đứt quãng.Đôi mắt người đàn ông đằng sau làn khói đen và sâu thẳm, trong căn phòng kín này.Cô hơi căng thẳng, lùi lại một bước rồi cao giọng nói: “Anh Lục! Anh từng nói tính rồi. Hôm đó trongg xe anh đã từ bỏ cơ hội, vậy thì cho qua chuyện này. Anh là một ông chủ lớn như vậy, thân phận tôn quý thì lời nói ra nhất định phải làm, không lẽ anh định nuốt lời? Anh đồng ý là giúp tôi rồi mà.”“Miệng lưỡi sắc thật, dễ dãi thì cô lại không khách sáo.” Anh chau mày, dáng vẻ chê bai, lại thấp giọng cười.Tâm trạng căng thẳng của Vân Khanh bỗng nhẹ nhõm, nghe ra anh đúng là nói giỡn, cố tình doạ cô một phen.Cô tức giận nắm lấy tay nắm cửa: “Tôi không muốn chiếm dụng thời gian vốn thuộc về cô Hàn. Nay anh Lục không có ý thanh toán, số tiền này tôi không cần nữa.”“Chuyện của nhà họ Trình, hôm khác tôi cảm ơn anh Lục vậy.” Tiện thể nhắc lại chuyện chính lần trước, tránh để người đàn ông này quên mất.Lúc mở cửa ra, người này lại nói –“Quên nói cô biết. Tối qua sau khi tắm ở căn hộ của cô, cô lại vào rửa mặt, khăn lau mặt đó hình như tôi đã ……. dùng trong lúc tắm. Sorry.”Anh nói chậm rãi, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn anh. Nội dung trong lời nói có thể dịch ra là vậy.Cô rửa mặt, cái khăn cô luôn dùng. Cái khăn màu trắng đó …… bị anh lau rồi?Chẳng trách cô cảm thấy ướt ướt, nhưng lúc đó đẩy cửa ra cô làm gì mà để ý đến chi tiết đó.Vấn đề bây giờ chính là, anh ta dùng nó để lau chỗ nào …….Vân Khanh bực bội, gương mặt nhỏ càng thêm trắng hồng, cô hung hăng nhìn anh. Người đàn ông này có bệnh hả? Chuyện xấu hổ như vầy tại sao lại nhắc? Không nhắc cô cũng không biết