Tự nó nghêng ngang đi mất sao? Vân Khanh cảm thấy thế giới này đều là chó, tới lui tự nhiên, phất tay áo không để lại chút lông chó nào…Lục Mặc Trầm cũng là một người không bình thường, sao lại huấn luyện được một con chó giống y như người vậy chứ?…Lúc này, ở cao ốc trụ sở chính tập đoàn Lục thị, trong văn phòng của Tổng giám đốc, Bát Ca được Vân Khanh khen ngợi hết lời được tài xế dẫn tới.Nó nằm sấp trước bàn làm việc, ngẩng cái đầu lớn lên sủa gâu gâu, đoán rằng nội dung nó báo cáo chỉ có chủ của nó nghe hiểu.Lục Mặc Trầm cởi áo vest xuống, tinh thần thoải mái ngồi xuống, kí vào văn kiện cần kí tên trước, sau đó liếc nhìn Bát Ca: “Ừ, trưa nay có thịt ăn.”“Gâu gâu gâu!” Bát Ca trở nên vui vẻ.Người đàn ông cầm điện thoại lên, xem lại tin nhắn trả lời trong Wechat, châm một điếu thuốc, dặn dò bên kia điện thoại: “Đi thông báo cho cô Vân, Bát Ca đi lạc rồi.”Mặt thư kí Tống đầy mơ hồ: “Tổng giám đốc Lục… Không phải Bát Ca đang ở đây sao?”Người đàn ông ngẩng đầu lên, mặt đầy nghiêm túc: “Tôi nói nó lạc thì là lạc, lần đầu tiên thấy ông chủ của cô ác bá như vậy sao?”“…” Vẫn luôn rất ác bá, vô cùng xấu xa.…Lúc Vân Khanh nhận được điện thoại, cô đang chữa bệnh cho bệnh nhân, trên mặt cô muốn nổi đầy vạch đen.Con chó Bát Ca này… Biểu hiện lúc sáng sớm cao như thế khiến cô cho muốn quỳ lạy luôn, nhưng lại là một con chó mù đường á?Không biết đường còn tự mình chạy mất, chạy đến lạc luôn.Còn bắt cô đi tìm nữa! Tìm được thì không sao, nhưng một con chó đẹp như thế, đừng để bị người ta bắt mất.Vân Khanh xin nghỉ trước giờ tan ca, về chung cư tìm quanh một vòng, hỏi rất nhiều người, nhưng ai cũng nói chưa từng thấy con chó lớn màu đen nào. Cô thật sầu não, mất tích hơn hai tư giờ, đồn cảnh sát có thụ lý không?Cô tiếp tục tìm dọc đường, đột nhiên lại nhận được điện thoại từ Dự Viên.A thẩm mới nói được một câu, Túi Sữa nhỏ đã cướp điện thoại: “Tiểu Vân Vân, Bát Ca thật sự lạc mất rồi sao? Sao tối qua nó lại theo dì về nhà dì chứ?”“Dì cũng không biết nữa.” Chuyện này Vân Khanh rất khó hiểu.“Con hiểu Bát Ca, con giúp gì tìm nhé!”Bé con nói địa chỉ, Vân Khanh lái xe tới, là quảng trường Lục thị ở trung tâm thành phố.Vân Khanh cảm thấy rất lạ: “Mười Bốn, sao Bát Ca lại chạy tới đó? Nó chỉ là một con chó thôi mà.”Hơn nữa chỗ đó còn cách chung cư Hoa Nhài rất xa.Mười Bốn cười híp mắt, túm tay cô: “Dì xem thường Bát Ca sao? Dù là một con chó, Bát Ca cũng có cuộc sống phong phú của mình đó! Nó biết tự mình lên xe buýt đó, hơn nữa quán bar này, nó nhàm chán sẽ chạy tới, ai bảo lão Lục kia là một khối băng chứ, Bát Ca mới không thích đi theo bên cạnh ba cả ngày đâu.”Vân Khanh không thể không cảm thán, một con chó cũng có cuộc sống xa hoa cao quý.Nhất định do người đàn ông kia thường tới, nếu không sao chó lại biết đường tới quán bar chứ?Hai người tìm xung quanh quán bar, những vẫn không tìm được, khuôn mặt nhỏ của Mười Bốn nhíu lại: “Thật là lạ. Nếu Bát Ca không ở đây thì đi đâu chứ? A! Con biết có một nơi có thể Bát Ca sẽ đến.”Vừa nói vừa bảo cô lập tức lên xe.Vân Khanh dựa theo địa chỉ cô bé nói, lái xe tới một trung tâm thú cưng.Quả nhiên tìm được Bát Ca ở bên trong!Tên nhóc kia đang nằm trong bồn tắm, tắm rửa vô cùng thoải mái… Bộ lông xù dính sát cơ thể, cả người ướt nhẹp, mà khoa trương nhất chính là xung quanh bồn tắm còn có bốn năm con chó con đang nằm…Vân Khanh cảm thấy cổ họng mình như có quả mìn…Mẹ nó, còn thiếu một điếu thuốc và một cặp kính đen nữa thì hoàn toàn giống với một đại ca xã hội đen phong lưu hào phóng đi dạo nhà chứa…Đây là do Lục Mặc Trầm nuông chiều ra sao?Cả nhà họ Lục, Vân Khanh vô cùng khâm phục.Cuối cùng, lúc kéo tên nhóc này đi, mặt nó còn rất miễn cưỡng, nhìn mấy con chó co kia đầy lưu luyến.Vân Khanh đen mặt ném nó lên xe!5:30.Cao ốc Lục thị, trong văn phòng, người đàn ông xoay cổ, đứng dậy cầm lấy âu phục, dặn dò: “Bảo tài xế đưa người tìm được chó tới quảng trường.”Thư kí Tống mỉm cười, nói: “Tổng giám đốc Lục, sợ rằng lúc này cô Vân đã tìm được Bát Ca rồi.”Lục Mặc Trầm nhíu mày, sao có thể chứ?“Cô chủ nhỏ nghe nói Bát Ca đi lạc, đã nhanh chân đi tìm cô Vân, cô chủ biết mỗi tháng anh đều dẫn Bát Ca tới trung tâm thú cưng tán gái một lần, nên trực tiếp tới đó tìm Bát Ca, có lẽ bây giờ đã về nhà anh rồi.” Suy nghĩ trong đầu anh là muốn cùng cô Vân đi tìm chó, nhân tiện đi ăn một bữa cơm tối, lại làm chút chuyện tốt đẹp, nhưng những chuyện đó sẽ không xảy ra…Người đàn ông đen mặt.…Dưới sự “uy hiếp”, “dụ dỗ” của một người một chó, Vân Khanh không biết làm sao, đành phải lái xe về chung cư Hoa Nhài.Nhìn hai cái đuôi một trái một phải dính chặt lấy mình, cô truy hỏi lần nữa: “Con chắc chắn người giúp việc nhà con biết con đang ở đâu chứ?”“Thật mà, người ta đã nói với a thẩm rổi mà.” Mười Bốn đeo balô Arale, chớp mắt nhìn cô.Được rồi…Cô dẫn theo hai cái đuôi nhỏ này, tới chợ mua chút đồ ăn trước.Về nhà, vừa tới cửa, Mười Bốn tung tăng vui vẻ chạy vào, không hiểu tại sao lại có hứng thú lớn như vậy với nhà cô? Đôi chân ngắn chạy tới chạy lui tham quan.Vân Khanh buồn cười rót cho cô bé một ly sữa bò: “Có đẹp không? Phòng khách nhà dì còn không rộng bằng phòng tắm nhà con nữa.”Mười Bốn lém lỉnh cười: “Cũng không phải là con cảm thấy hứng thú với nhà của Tiểu Vân Vân đâu, nhưng mà chỗ Tiểu Vân Vân ở rất đẹp nha!”Đúng là miệng có bôi mật! Vân Khanh ôm lấy cô bé: “Vừa rồi tới chợ làm bẩn quần áo rồi, dì tắm cái đã, lát nữa sẽ nấu cơm, được không?”“Được ạ.”Vân Khanh cởi cái váy lông của cô bé ra, bên trong là áo lót lông cừa, bọc lại y như cái bánh chưng, cởi ra rồi cô bé vui vẻ chạy khắp phòng.Vân Khanh bật cười, trong đầu nghĩ, tại sao mẹ cô bé lại không ở cạnh cô bé chứ? Màu lông dê này nhìn qua cũng biết là màu của người già như