"Ai.... thằng bé này, mẹ xem điện thoại của con thì sao chứ? Vậy mà cũng giận mẹ? Tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ có cái gì không thể xem sao?" Người phụ nữ nhìn cổ tay trắng muốt bị nắm đỏ hồng lên, giọng nói không tự chủ trở nên nghiêm khắc."Bà không tôn trọng riêng tư của tôi, tôi cũng có bí mật muốn bảo vệ! Còn nữa, tôi thích cô gái nào bà cũng muốn can thiệp sao? Bà còn như vậy tôi sẽ khiếu nại với cha, để xem ai đúng ai sai!" Vẻ mặt nhóc con không vui, biểu tình kiêu căng ngang ngược.Sâu trong con ngươi của người phụ nữ loé lên sự tàn khốc, nhưng trên mặt thì vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Tên tiểu quỷ này, còn đem cha con ra chèn ép mẹ, mẹ ức hiếp con à?"Bảo mẫu vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, làm người ở không tiện nhúng tay vào, nhưng thấy cậu chủ nhỏ rõ ràng là không vui, nên bà liền nhanh chóng đến hoà giải: "Đương nhiên là phu nhân thương yêu cậu chủ nhỏ của chúng ta rồi, cậu chủ nhỏ, đừng tức giận, tối nay bà vú làm món cánh gà chiên coca cho cậu nhé?"Lúc này thằng nhóc mới buông tay ra, vẻ mặt hơi dễ nhìn: "Con muốn ăn nhiều!""Được, bà vú làm nhiều thêm mấy cái."Người phụ nữ lại quét mắt nhìn điện thoại di động mà thằng nhóc đang cầm chặt trong tay, biết nếu bây giờ mạnh tay cướp đi thì nhất định là thằng nhóc sẽ khóc ầm lên.Khuôn mặt xinh đẹp kia hơi khômg vui, nhìn thấy bảo mẫu và thằng nhóc nói nói cười cười, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, xoay người đi ra ngoài.Bên ngoài biệt thự có một chiếc xe đang đậu, một vị phu nhân xinh đẹp cao quý đi tới, búi tóc kiểu thời thượng, nếu không phải nhìn mặt có thể đoán ra tuổi, thì dáng người kia nhìn từ sau lưng có vẻ chỉ mới hơn 30 tuổi.Bà ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi bước xuống cầu thang, không khỏi nhíu mày: "Ở ngoài đã nghe được con và thằng nhóc kia ầm ĩ, nói con bao nhiêu lần rồi, phải tiết chế lại tính tình, đừng để cho người giúp việc trong nhà nghe thấy, Mặc Trầm là người thế nào chứ? Đặc biệt là bảo mẫu, là người giúp việc lâu năm mà cậu ta chỉ định, phải đặc biệt chú ý lời nói và việc làm, phải thật cẩn thận tỉ mỉ.""Nhưng mà con đầy một bụng tức." Người phụ nữ trẻ tuổi nhíu mày.Người phụ nữ trung niên vội quét mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Được rồi, lên phòng con rồi nói."Hai người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, người phụ nữ trung niên hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?""Hai đứa nhóc bạch nhãn lang, con nghi ngờ chúng nó đang tiếp cận với người phụ nữ mà Mặc Trầm tìm ở bên ngoài..... Vừa rồi muốn xem di động của Thập Tam một chút, vậy mà nó liều chết che chở, bây giờ hai anh em chúng nó gọi video call cũng không cho con nghe, không biết là đang làm cái quỷ gì? Bên phía Mặc Trầm con lại không tiện hỏi trực tiếp..... Anh ấy ở bên ngoài quen bạn gái con đều nhịn, 5 năm qua con phải sống thế nào chứ, anh ấy không thân thiết với con còn chưa tính, nói là muốn tìm phụ nữ chữa bệnh, nếu mà chữa khỏi bệnh con cũng nhịn, thế nhưng mà lòng con vẫn hận, không biết là tiện nhân nào muốn dùng chiêu tiếp cận đứa bé để giữ chân anh ấy, hừ, cho là con ở nước Mỹ xa xôi không biết gì sao?”Nói xong liền cầm tay người phụ nữ trung niên: “Mẹ, mẹ cho người điều tra kỹ càng, xem rốt cuộc là người phụ nữ nào dám đánh chủ ý lên đứa nhỏ?”Người phụ nữ trung niên hơi suy nghĩ, gật đầu, trong ánh mắt quyến rũ hiện lên vẻ tính toán: “Đứa ngốc, người phụ nữ kia không thể dễ dàng leo lên giường của cậu ta được, Mặc Trầm là ai con còn không biết sao? Huống chi còn có bệnh như vậy, so với việc đề phòng những người phụ nữ đó, không bằng con khiến cho hai đứa bé thân thiết với mình hơn, như vậy thì tự nhiên là khuỷu tay sẽ không hướng ra ngoài.”Người phụ nữ trẻ tuổi hơi dừng lại, vẻ mặt thoáng hiện lên sự thất vọng, nhưng sau đó trên gương mặt mềm mại xinh đẹp lại xuất hiện vẻ âm hiểm: “Con đã làm tròn phận sự của người mẹ, cả ngày vây quanh bọn chúng đến sắp thành bảo mẫu rồi, nhưng mà mẹ xem thái độ của bọn chúng với con là gì chứ? Từ nhỏ đến giờ không thương cũng không thân thiết, hai anh em bọn nó toàn chọc con nổi giận, phải dụ dỗ mới chịu kêu mấy tiếng…… Chính là Mặc Trầm không nhiệt tình với con, đứa nhỏ lại còn học theo, cho nên con mới nói chúng nó là bạch nhãn lang, nếu năm đó bụng của con chịu cố gắng một chút, thì hiện giờ sẽ không có cục diện như thế này…..”“Mẹ không nghĩ như vậy, nếu như con sinh con thì mới là nguy hiểm! Đừng nói những chuyện này nữa, không bao giờ được nhắc đến nữa, bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết.” Người phụ nữ trung niên giữ kín như bưng.Sắc mặt người phụ nữ trẻ tuổi cũng hơi trở nên trắng bệch, nghĩ đến gì đó, lại toát ra sự lạnh lùng: “Có nhớ lần trước con đã nói với mẹ là gặp cô ta ở bệnh viện Harvard không? Gần đây con cảm thấy tâm thần không yên, chẳng lẽ là trên đời này thật sự có cái gọi là vận mệnh sao?”“Đừng tự mình dọa mình.” Người phụ nữ trung niên nhẹ giọng quát lên, ôm lấy cô ta: “Không có nhiều chuyện ma quỷ như vậy đâu.”Người phụ nữ trẻ tuổi siết chặt ngón tay: “Con không thể ở đây mãi được, xa mặt cách lòng, vốn đã không thể bắt lấy người đàn ông này rồi, con phải tìm cách trở về nước.”……7h tối.Trung tâm điều dưỡng tư nhân của bệnh viện Bắc Nhân, phòng bệnh rộng rãi ở tầng 2 được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, giống như phòng ngủ tư gia.Lục Mặc Trầm cởi áo vest, chân dài bắt chéo ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài đang gọt vỏ táo.Người phụ nữ trung niên ở trên giường dịu dàng nhìn anh, gương mặt nghiêng tuấn tú sắc bén như dao gọt, trưởng thành, hoàn toàn thành thục, một cử chỉ nhỏ cũng tràn đầy mùi vị đàn ông, khiến bà cảm thấy vui mừng.Không khỏi nhớ tới cha của anh, ánh mắt liền tối sầm xuống.Lục Mặc Trầm không bỏ lỡ cảm xúc trong mắt mẹ mình, cắt quả táo thành miếng nhỏ, đặt vào đĩa, đưa qua: “Ôn phu nhân, có muốn ngắm cả khuôn mặt không?”“Miệng lưỡi trơn tru.” Ôn Đường cười mắng, cho dù là bị bệnh