Anh ta chỉ thực hiện một quyết định này, tình hình phía sau, anh ta cũng bỏ mặc. Anh ta chịu vô số lời chỉ trích và phỉ báng. Anh ta tỏ ra thờ ơ, cả người nhẹ nhõm, rời khỏi toà nhà của Cố thị.Vừa bước ra khỏi bậc thềm, xe của Bạch Vũ Linh đã chặn ở cửa.Cố Trạm Vũ phớt lờ và tự mở cửa xe từ xa.Nhưng sau khi quay đầu lại, anh ta phát hiện có chuyện buồn cười. Xe của Cố Diệu Thành cách Bạch Vũ Linh 5m.Anh ta đột ngột dừng lại.Bạch Vũ Linh đi giày cao gót chạy tới, gương mặt trang điểm tinh xảo và vô cùng tức giận: “Trạm Vũ! Cuối cùng tôi cũng bắt được cậu. Cậu đi với tôi, cậu đi thăm Tiểu Nhã đi. Bác sĩ nói bệnh tình của con bé càng ngày càng tệ, không lạc quan. Có thể chỉ vài ngày nữa, nếu không có biến động thì sẽ bị chẩn đoán là người thực vật, cậu biết không?! Cậu là vị hôn phu của con bé. Mấy ngày nay cậu đi với cái con tiện nhân Vân Khanh …... Cậu có đủ chưa vậy? Tiểu Nhã nói thế nào cũng vì cậu mà mang thai. Đứa trẻ này vốn được sinh ra khoẻ mạnh, cậu làm người phải có chút lương tâm chứ!”“Nói đi, bà cần bao nhiêu?” Cố Trạm Vũ giương môi cười.Sắc mặt của Bạch Vũ Linh trở nên cứng ngắc, gần đây tình hình ở thành phố S đột nhiên thay đổi, vốn dĩ bà ta mong Cố Trạm Vũ sẽ mượn quyền lực của Giang Thành Vũ để loại bỏ Lục Mặc Trầm và hoàn toàn cướp đi Lục thị. Như vậy Bạch Vũ Linh bà ta cũng được ổn định.Nhưng bà