“Hả?” Cố Trạm Vũ nghiêng đầu cười, “Bà lấy cái gì mà đến uy hiếp tôi, phò già, cùng với Cố Diệu Thành mây mưa xác thịt, kéo ông ta đến trước mắt tôi lấy uy, bà đang diễu võ dương oai hả?”“Con…”“Con, đứa con bất hiếu này, nói năng bậy bạ cái gì thế hả! Mẹ con cầu xin cha rất nhiều lần, tiểu Nhã thành ra cái bộ dạng này, lẽ nào còn không chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa con để Cố thị thành cục diện hỗn loạn như hiện nay mà lại buông tay, mặc kệ không quản, con lại muốn làm gì nữa!”“Trả thù cha thôi. Cha không phải đã thay con chịu trách nhiệm làm cha đối với hai mẹ con sâu mọt kia sao?” Giọng nói Cố Trạm Vũ nhẹ bẫng, nhìn bầu trời, “Cha, trong các loại đàn ông thì cha chính là loại khiến người khác buồn nôn nhất, vẫn còn nhớ mãi không quên loại hàng cũ sao? Hai người tình cảm thắm thiết như vậy, mẹ con ở đâu? Bà ấy trong nhà này cười hay khóc, bà ấy vì phát hiện cha có tình nhân bên ngoài mà đã nhảy lầu, đôi chân cũng gãy rồi, tôi con mẹ nó chính là muốn hỏi ông có đành lòng không? Trái tim con người ấy mà, đúng thật là làm tù thịt,”“Cho nên…” Cố Trạm Vũ dập tắt điếu thuốc, quỷ dị cười lên một tiếng.Đôi chân dài một bước nhảy xuống, trong nháy mắt anh ta làm hai chuyện.Một chân đá vào đùi của cha anh ta.Anh ta cầm chuỗi chìa khóa xếp thành một con dao nhỏ, từ từ mở ra, đâm vào bụng của Bạch Vũ Linh.Máu chảy, mưa rơi, rất nhanh máu và nước hòa tan.Anh ta nhẹ giọng nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Con trở nên thối nát như này, ít nhiều cũng có công của hai người, đã từng đau khổ như ngày mưa hôm nay, có phải hai người nên thử một chút. Con đã từng là một đứa trẻ ngoan, là một ánh dương chính trực. Chúc cho hai người vẫn còn có thể tiếp tục tằng tịu.”Đây cũng là sự sắp xếp an nhàn cuối cùng mà anh ta dành cho mẹ.Cố Trạm Vũ lên xe, chiếc xe di chuyển trong màn mưa, phi nhanh về phía đường quốc lộ, từng hạt mưa trên tóc anh ta rơi xuống,