“Anh chết đi để khiến em phải áy náy cả một đời sao! Anh đừng có mà lấy cái chết đè nặng em như vậy!” Vân Khanh lạnh lùng cười khẩy.Anh rất thích vẻ mặt lạnh lùng của cô, nhưng vốn dĩ tính tình của cô lại luôn không đồng nhất với vẻ ngoài mà cô thể hiện.Bản thân anh không thể mạnh mẽ như Lục Mặc Trầm, không thể kiềm chế con báo nhỏ như cô.Cố Trạm Vũ rốt cuộc vẫn tham lam mà vươn tay chạm vào mặt cô, gạt đến những giọt nước mắt cô rơi vì anh, là anh đã mãn nguyện rồi.Đầu ngón tay anh mềm nhẹ xoa gò má tái nhợt cô. Anh có chút không khống chế ngón tay mà hơi dùng sức. Mạch máu như đang co rút khiến tay anh run rẩy, nhưng khóe miệng phóng túng nở nụ cười thật tươi, ánh mắt anh sâu thẳm: “Anh biết em không muốn sống. Anh có thể nhận ra việc em rời đi chỉ là kế hoãn binh. Nhưng từ nay về sau anh không thể bảo vệ em được nữa ... Vậy nên cuối cùng anh phải làm một chuyện, anh sẽ dùng tính mạng của mình để gây áp lực khiến em cố gắng sống một cách tử tế. Em có nghe thấy không? Tiểu Khanh, anh chết là để cứu sống em. Anh muốn em tiếp tục sống thay cho cả phần của anh nữa. Nếu em vẫn không tiếp tục cố gắng sống sót, thì coi như anh lấy mạng mình đối cho đứa con trong bụng em. Anh muốn nó sống thật tốt. Em có nghe rõ không!”Anh thở dài, dùng hết sức vươn tay đẩy cô ra khỏi xe, nghiêm khắc dặn dò: “Chạy ngay đi, cố gắng che chở bản thân, anh sẽ để chiếc xe này kéo theo anh và đại sư tỷ cùng rơi xuống ... Một mình em không thể trốn xa được đâu ... Hãy quay lại, quay lại tìm anh ta, anh ta có thể bảo vệ em tốt hơn anh. Thật đấy.”Anh nở một nụ cười khổ sở, anh thừa nhận bản thân thất bại, nhưng lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.“Cố——“Vân Khanh bị đấy ra khỏi xe lăn hai vòng.Chiếc xe rung chuyển lao ra phía trước va chạm vào lan can phát ra tiếng cót két chói tai.Sau đó là tiếng súng vang lên, Cố Trầm Vũ bắn một viên đạn từ trong xe ô tô về phía nóc xe.“Trầm——“Một tiếng nổ lớn đồng thời vang lên, thanh lan can không chịu được sức nặng của chiếc xe nên lộn ngược ra phía ngoài, gãy ra và hàng loạt tiếng chấn động văng vẳng bên tai Vân Khanh.Âm thanh này xen lẫn với tiếng thì thầm của một người phụ nữ bay lên không trung rồi biến mất.“Vũ——“Một cơn gió thoảng qua, màn đêm quay trở về trạng thái yên tĩnh vốn có, không còn âm thanh nào vang lên nữa.Mười mấy