Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

1 thiên dạ cười không phải anh muốn biết sự thật sao


trước sau




Giữ vững ý chí này trong lòng, cũng không có bất kỳ do dự nào nữa, con đường phía trước nguy hiểm đáng sợ, cô quan tâm, nhấn chân ga đi đến cùng một cách mù quáng, nhìn mặt đường tối tăm trở về theo hướng con đường cũ.Xe đi hết khúc cua này tới khúc cua khác, đánh lái cong 180 độ, lúc trong dạ dày cuồn cuộn không thể, cô nghỉ một chút, dừng lại nôn sạch, rồi lái tiếp.Chạy tới khúc cua thứ năm, trên đỉnh núi cao đối diện đường cái đột nhiên có âm thanh xoay chuyển.Vân Khanh từ cửa sổ phía trước chú ý tới, có một chấm đỏ hiện lên trên bầu trời, trên đỉnh núi đối diện, đó là máy bay trực thăng, hướng đi vừa đúng là hướng Cố Trạm Vũ dẫn cô chạy trốn.Có thể là chi viện của đại sư tỷ!Vân Khanh nhận thức được điểm này, cấp tốc tắt máy, đèn xe cũng tắt, ngàn vạn lần không dám để họ phát hiện trên nửa đường có xe đang chạy, do đó xoay ngược lại hướng đuổi tới.Không thể để lộ bản thân.Trong lòng cô lạnh thấu xương, cũng lý trí, cực kỳ bình tĩnh.Suy nghĩ một chút, cô mở cửa xuống xe im hơi lặng tiếng.Không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn đi bộ trở về, sờ soạng trong bóng tối, ẩn mình trên đường, như thế sẽ không bị lộ bản thân trước bất kỳ ai.Mạnh mẽ xốc lại tinh thần, Vân Khanh quật cường cắn răng, nhấc hai chân không hề hay biết, bước từng bước nhanh một cách máy móc, thời gian tích tắc từng giây trôi qua tim, cho dù biết trôi qua một giây, sông lớn chảy xiết, nước sâu không đáy, một chiếc xe lớn như vậy rơi xuống, bụng anh ta đã chảy rất nhiều máu, căn bản không còn khả năng sống sót.Nhưng cô vẫn quật cường, chết cũng phải thấy xác, muốn đi mò vớt xác!Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, mới đi qua một khúc cua, cô thật sự không chống đỡ được, hấp hối giống

như dừng lại sẽ ngã xuống.Cơ thể lắc lư ở không trung, hơi thở phả ra bị lạnh nóng ngưng tụ thành sương trắng, tỏa ra vỡ vụn ở không trung.Ánh mắt cô mơ hồ, xám xịt.Bùm bùm----!Tiếng nổ phá lớn vang lên đột ngột lọt vào tai, gần như làm thủng màng nhĩ.Vân Khanh mở mắt ra chậm chạp, ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh lửa nổ bắn tung tóe trên bầu trời ở phía xa, cháy hừng hực ở khoảng không cao nguyên!Giống như một vụ nổ tưởng như chỉ trong phim ảnh mới có thể xuất hiện, cánh đuôi máy bay bị gãy, bay rất xa ở không trung, vẽ một đường vòng cung.Vân Khanh nhìn rất lâu mới nhìn hiểu, đó là hai máy bay trực thăng, bộ dạng đuôi cánh trông giống như đều là máy bay chiến đấu quân sự!Ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, trong nháy mắt đêm khuya như ban ngày, cô nhìn thấy những đốm đen từ trên máy bay rơi xuống, những đốm đen đó rơi xuống vài chục mét, dù nhảy bung ra, phình to thành một túi lớn, lướt xuống ở không trung.Âm thanh súng máy bởi vì khoảng cách mà có vẻ yếu ớt.Dù nhảy bị bắn trúng nhanh chóng rơi xuống đất.Tiếng nổ súng không ngừng.....Vân Khanh siết chặt gậy trong tay, con ngươi thắt lại một cách chậm chạp ở giây tiếp theo.Trận chiến như thế, có phải Thiên Dạ....và anh không.Đúng chứ.Chắc chắn đúng rồi.Có lẽ Thiên Dạ và anh đều đang đuổi qua, ở giữa đường thì đánh nhau.Máy bay bắn rơi, rơi xuống dòng sông lớn chảy xiết vỡ tan tành.Mí mắt Vân Khanh rũ xuống, lần nữa dùng sức nâng toàn bộ cơ thể lên, chống gậy đứng dậy, đi về phía ánh lửa rừng rực kia......







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện