Trên đường dốc phía dưới đường cái, dù nhảy của Lục Mặc Trầm treo trên cành cây, anh móc đôi chân thon dài, treo ngược, nhanh chóng cởi bỏ ràng buộc trên vai.Dù nhảy lỏng raAnh dọc theo cành cây xoay người.Đùng----Một viên đạn bắn tớiAnh bật dậy nghiêng mình tránh, ánh mắt lạnh lẽo, móc súng máy trong túi quân dụng trên lưng, ngắm bắn một phát.Túi dù nhảy không trung trong nháy mắt va chạm mạnh.Anh xoay người đi tới rễ cây, bò lên theo vách đứng.Leo qua lan can, xoay người 180 độ, người đã tới đường cái.Với thính giác nhạy bén, anh có thể bắt được tiếng bước chân riêng biệt của Thiên Dạ, cô ta có lẽ cách đó khoảng năm mét.Phía dưới có một chiếc xe chạy đuổi theo tới.Anh phóng người nằm bò trên xe, trốn ở phía sau đuôi xe, ló đầu bắn.Người Thiên Dạ dẫn tới quá nhiều, anh mím chặt hai cánh môi, máu lạnh bạc tình.“Anh chỉ có một đội tinh nhuệ, A Trầm, tới quá vội rồi đấy? Trên trời liền tiêu diệt máy bay của em, rất sợ em bay về phía trước một chút nữa sẽ bắt được Vân Khanh, dự định quyết một trận tử chiến với em ở trên đường này sao!”“Anh đoán em dẫn theo bao nhiêu người? Một trăm, tất cả đều là đặc công.” Thiên Dạ nheo một con mắt còn nguyên lại, cười đùa cay nghiệt, cột sống cô ta bị cong, ưỡn vai bước đi.“Em chỉ cần hai giờ, Quý Tư Thần bị em chặn chết ở khách sạn rồi, có hơn 50 người chờ anh ta.”“Hôm nay em, sẽ toàn lực ứng phó! Anh rỡ ràng, là một người một ngựa.”“À, tinh nhuệ của anh lại chết một người rồi.” Thiên Dạ cười to, con ngươi bên trái còn lại đỏ hoe, sự hận thù kia còn hơn dãy núi vô cùng quanh co này, “Không ngờ em sẽ rút củi đáy nồi trốn ngục? Càng không đoán được em sẽ trốn ngục thành công chứ, nếu em còn ở trong nhà tù quân đội của Quý Tư Thần, vậy em thật sự là đường