“Tiểu Vân Khanh?” Lục Mặc Thâm bật cười, ánh mắt sâu xa, khóe miệng nhếch lên điên cuồng, “Nhớ anh không? Nhớ roi da của anh, những ngọn nến kia, dây da, sự dùng sức của anh không?”“Đừng!” Vân Khanh che mắt, che tai, không che được đầu nào, chỉ có thể hét lên.Nỗi sợ hãi khàn cả giọng trầm bổng nơi thung lũng.Thiên Dạ khoanh tay, đi theo qua, “Cô ấy phản bội anh tằng tịu với hai người đàn ông, Mặc Thâm, có muốn trừng phạt nghiêm khắc không? Còn có một nghiệt chủng trong bụng nữa đấy?”Con ngươi Lục Mặc Thâm đổi màu, hung tợn, đưa tay bóp cằm Vân Khanh nâng lên.“Không, không không....” Vân Khanh rụt người lại về phía sau, giống như con thú nhỏ vô vọng co người lại, ngón tay thô ráp khiến cô vô cùng sợ hãi, ghê tởm, trong dạ dày cuồn cuộn, răng cô run rẩy đến mức không nói được chữ nào.Lục Mặc Thâm tức giận, “Xem ra là bị chúng dạy dỗ! Không ngoan rồi.”Vung tay kéo tóc cô.Vân Khanh bị ép ngửa đầu, cơ thể co quắp đến cực điểm, trong miệng lặp lại một cách máy móc, “Cầu xin anh, cầu xin anh...”“Phá hư con cô ấy đi, Mặc Thâm!” Thiên Dạ ở phía sau xúi giục.Bàn tay giống như ác quỷ bất cần đời kia, thật sự đè lên bụng của cô.Vân Khanh không nhúc nhích, con ngươi như tuyết, phá hư cũng tốt, cô không cần, cô cũng không muốn.Cô đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ như vỡ tan.Lục Mặc Thâm giận dữ, bàn tay nắm lấy thịt căn bản không nắm được trên bụng cô, gầy trơ xương như củi, năm đó, lúc tình hình xấu nhất, cũng là như thế.Khi anh ta bắt đầu dùng sức, Vân Khanh yên tĩnh nhìn chằm chằm vào con ngươi như ma đối diện kia một cách không che đậy, cô oán hận thấu xương, nhưng cô không giết được.Cô nhìn vào nơi sâu nhất trong con ngươi, hơi thở mỏng manh trong cổ họng phát ra tiếng kêu gào đáng thương, “Lục Mặc....Trầm!”Hét lớn một tiếng, cô cũng không nhúc nhích nữa.Thiên Dạ vung tay tát Vân Khanh một bạt tai, lần nữa thúc giục, “Mặc Thâm, anh ra tay đi, giết cô ấy, anh hãy hủy diệt mọi thứ đi!”Lời còn chưa hét lên xong, giữa bụng Thiên Dạ liền bị một nhát dao, động tác của người đàn ông