Y tá vội vàng đẩy xe lăn quay người lại. Lúc này mưới thực sự nhìn rõ, người phụ nữ gầy gò ma quái này trông như thế nào. Thì ra khuôn mặt xinh đẹp đến vậy, chỉ tiếc là gầy quá.Lời nói tàn nhẫn như thế, ánh mắt cũng rất lạnh lùng.Thậm chí đến tận khi ra khỏi phòng bệnh, người phụ nữ này vẫn không nhìn người đàn ông nằm trên giường, dù chỉ là một cái nhìn lướt vội.Là hận đến mức nào?Là một đôi ư?Người đàn ông cũng đẹp trai như vậy, chắc chắn không phải nhân vật bình thường.Cô y tá chột dạ, vừa đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh thì nhóm người ở văn phòng đối diện đi ra.Thẩm Thanh Diệp nhìn thấy Vân Khanh, nhìn thấy chiếc xe lăn và thấy bình khí oxy cô đang cầm bên cạnh thì điếng người, mắt chứ O mồm chữ A, giật mình sợ hãi.Tần Luật sau đó cũng nhìn theo, ánh mắt anh ta sững sờ, “...sư muội?”Anh ta bận đến mức bù đầu bù tóc, một khắc cũng không rời Lục Mặc Trầm nên không biết là Vân Khanh đã tỉnh lại.Ánh mắt Vân Khanh ở tầm giữa, không chủ động ngẩng lên nhìn bất cứ ai, tay cô nắm chặt mặt nạ thở, khẽ động đậy.Y tá chỉ có thể chịu đựng áp lực từ ánh nhìn của những người xunh quanh, đẩy nữ bệnh nhân quay người lại.“Cô Vân!” A Quan gọi, giọng điệu vô cùng bất an và áp lực. “Cô đến găp Lục tổng rồi sao?”Tần Luật cau mày, đôi chân dài vội vã bước đến cửa kính của phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn vào bên trong.Rồi lại nghiêng đầu nhìn Vân Khanh. Bóng lưng cô trầm tĩnh lại...Bên đó, Hạ Thủy Thủy quay lại phòng bệnh có lẽ không thấy ai nên hốt hoảng chạy đi tìm.“Khanh Khanh! Cậu không muốn sống nữa à?” Hạ Thủy Thủy cầm kết quả kiểm tra chạy nhanh tới.Tần Luật vẫn còn nhiều câu hỏi dồn nén trong lòng chưa nói ra thì nghe thấy Vân Khanh ngẩng đầu lên nói với Hạ Thủy Thủy, “Thủy Thủy, chuyển viện cho mình.”Bước chân Hạ Thủy Thủy dừng lại, cau mày. Cô ấy tưởng mình nghe nhầm. Cô nhìn về phía sau lưng Vân Khanh, đám Thẩm Thanh Diệp đang nhìn sang?Sau đó, Hạ Thủy Thủy lại nhìn thấy phòng bệnh của Lục tổng.“Gì cơ?” Hạ Thủy Thủy cười hỏi, sắc