.“Không được! Bác sĩ Tần, lọai phương pháp này có thể khiến áp lực nội sọ càng không ổn định, còn có thể bị nhiễm trùng. Tôi thấy trước mắt chỉ có thể tiến hành làm phẫu thuật sớm hơn thôi! Chuyên gia mà anh mời cũng sắp đến rồi. Chúng ta mau chóng chuẩn bị trước phẫu thuật, mau lên, mau tháo những thiết bị máy móc này ra, chuẩn bị chuyển bệnh nhân đến phòng phẫu thuật số hai.Tần Luật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bạch như tờ giấy của anh. Vì tính mạng đang nguy kịch nên khiến khuôn mặt dường như càng thêm tròn đầy.Cuối cùng thì anh ta cũng gật đầuChuẩn bị trước phẫu thuật ở đây luôn, đặt Lục Mặc Trầm lên giường đẩy, Tần Luật đẩy ra khỏi phòng.Trong phòng bệnh ở phía bên kia hành lang, Vân Khanh cũng được đưa lên một chiếc giường đẩy, truyền oxy trên người. Hạ Thủy Thủy theo sát bên cạnh. Cô y tá bên cạnh bảo làm thủ tục xuất viện ở chỗ nào, chỉ cần quẹt thẻ là được.Hạ Thủy Thủy vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cửa thang máy bên đó đã mở. Tần Luật đang đẩy một chiếc giường đi vào trong thang máy.Sắc mặt Thẩm Thanh Diệp và A Quan vô cùng lo lắng, chạy theo sau. Chạy được mấy bước thì hình như cảm nhận được điều gì đó liền quay lại nhìn.Hạ Thủy Thủy nhìn thấy gương mặt người đàn ông nằm trên giường lộ ra, rất im lặng.Chân của Hạ Thủy Thủy như không thể nhấc lên được, tim đập thình thịch, dữ dội, mắt đỏ hoe, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm trên xe đẩy. Vân Khanh nhắm mắt lại.“Khanh Khanh, Lục tổng phải vào phòng phẫu thuật rồi...”“Khanh Khanh, cậu có nghe thấy không?”Vân Khanh không nói gì, cũng không hề mở mắt. Xe đẩy đi về phía bên kia hành lang.Hạ Thủy Thủy đứng đó vài giây, cửa thang máy trước mặt từ từ đóng lại.Cô chỉ có thể chạy theo chiếc xe đẩy bên này, chạy theo rất xa. Giọng Hạ Thủy Thủy nghẹn ngào nói, “Không biết là sinh ly hay tử biệt. Khanh Khanh à, sao cậu phải làm như vậy chứ?”Chẳng có ai đáp lời, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn nằm đó, hai má cắn chặt lại trong khoảnh khắc.Hạ Thủy Thủy không nhìn thấy khoảnh khắc ấy. Cô ấy không tài nào hiểu được vì sao Khanh Khanh lại trở nên nhẫn tâm