“Anh ấy đối với cô như vậy, không báo thù sao?” Người đàn ông dán sát vào tai cô, hơi thở nồng ấm giống như thuốc độc chí mạng. Cô đã sớm tan rã, mất đi tâm tính.Cô có thể báo thù. Nhưng người đàn ông này là cậu của Cố Trạm Vũ, cô làm sao báo thù? Có điên ra sao thì cũng không thể điên như vầy. Đi tiếp là vực sâu không đáy, quay đầu còn cứu vớt được.Trong nhà, giống như đổi nơi khác, Cố Trạm Vũ kiềm nén, là người phụ nữ đó đang phục vụ anh ta, rất thoải mái mà …….Máu chảy đầm đìa trước ngực cô, khổ sở hô hấp cũng khó mà tiếp tục, nhưng cơ thể lại bị động tĩnh thu hút hồn vía lên mây, da lạnh cóng, cơn đau cắt da thịt khiến hơi thở cô ta nhấp nhô, lại cảm giác rùng mình, cô hình như cắn chặt môi, gương mặt đỏ ửng, cơ bắp căng cứng rất khó chịu.“Đã không chịu được như vậy, còn không chịu, hửm?” Đôi môi mỏng của người đàn ông dời xuống dưới, thêm dầu vào lửa, dường như có thứ gì đó vuốt ve gáy của cô. Cô run rẩy như một đoá hoa, ngón tay mềm nhũn bất lực, liều mạng che miệng của anh ta, mặt của anh ta, muốn đẩy sự tấn công khiến người ta cảm thấy sa lầy này.Nhưng đôi mắt đen của người đàn ông cuối cùng cũng dần mất đi sự kiên nhẫn, mục đích rõ ràng như một con báo hoang, như một con dã thú với những góc cạnh lạnh lùng dần dần lộ ra trong bóng tối.“Muốn dịu dàng với cô, cứng thì bắt tôi chiếm đoạt? Cũng được.” Nghiến răng nghiến lợi vươn tay ấn chặt cổ tay không xương của cô vặn ra sau lan can.Khu lan can không rộng lắm, cô ngồi ở đó, bị anh ta dùng sức ấn chặt eo sau.Đây là tầng 15, Vân Khanh hoa mắt nhìn xuống, màn đêm chưa buông, xe cộ trên đường giống như những con kiến nhỏ bé, gió lạnh thổi, đủ để vô tình cuốn bay cả cô.“Anh đừng ……. Đừng mà …….” Đừng đẩy cô xuống dưới.Vân Khanh không phải không chịu được sức của nụ hôn từ đôi môi mỏng mà anh dùng, chỉ là cô ôm chặt lồng ngực căng cứng của anh. Tiếp xúc cơ bắp giữa bụng, thoải mái đến mức người ta chỉ muốn đắm chìm, cũng không lo lắng gì mà luân thường đạo lý, giới hạn của nhân tính.Lúc này cô nhịn, cả người đã mất nước, đôi môi nứt nẻ vì khát, đầu óc cũng giống như bị sốt mà hoảng loạn.Thuốc trong người không bình thường, cô biết nhẫn nhịn thì chắc chắn sẽ gây ra nguy hiểm tính mạng.Còn nụ hôn của người đàn ông giống như cam lộ, lại là thứ thuốc giải tốt nhất. Anh hơi dùng sức đè lên cánh tay, đôi chân dài mạnh mẽ, từng tấc trên cơ bắp đều là thứ mà cô cần ……Huống hồ người đàn ông này còn là thuốc giải tinh tế nhất.Lục Mặc Trầm khẽ kéo áo khoác da trượt từ người cô xuống, vạt áo mở toang, làn da cô như tuyết ngọc, không cảm thấy lạnh vì anh đang làm ấm cho cô.Giọng nói uể oải bị gió lạnh âm thầm cuốn lấy, Vân Khanh sắp tan thành biển, chết chìm, cố gắng nắm lấy một khúc gỗ nổi, thở hồng hộc, muốn sống.Còn tinh thần người đàn ông bỗng dưng lại trở nên cao thâm khó đoán, cố gắng kiềm nén gì đó. Tóc anh đen như mực, cô thì ngây ngô, hai má nóng bừng, còn tay thì quơ loạn xạ phía sau.Lục Mặc Trầm tiện tay kéo lấy cô xém chút ngã vào người cô, ôm lấy cô, cúi thấp người rồi cười: “Bảo bối, đừng nói không biết bản thân vừa rồi mới làm gì nha. Làm chuyện xấu rồi muốn rút chân bỏ chạy, tôi cho cô cơ hội, nó cũng sẽ không cho cô cơ hội đâu!”Người đàn ông ôm cô đến sát mép sân thượng. Chân anh dài như vậy, thân người nhẹ tênh, dáng người cao cao đứng trên lan can hẹp, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Vân Khanh cố gắng bám chặt, sợ bị té xuống, nhìn thấy thân hình anh không nhịn được hét lên, sợ anh rơi xuống.Một giây sau, cô không nhìn rõ gì hết. Sau một trận hoa mắt chóng mặt, cô đã được ôm khỏi sân thượng.Cũng là sân thượng, cô không dám quay đầu nhìn, đã tới sát vách, lúc này nhìn ra xa, lúc nãy trên sân thượng, có dấu vết dài quẹt ngang mặt bàn màu trắng, cô không dám đoán đó là gì.Người còn chưa đứng vững thì bị bàn tay lớn của người đàn ông xoay nhẹ, úp mặt vào tường, nguồn nhiệt phía sau ập tới,