Vân Khanh nằm trong phòng đã 2 ngày mới có thể động đậy.Đó không phải là cầm thú mà là ác ma.Sau cơn triền miên cả đêm, buổi chiều hôm sau cô thoi thóp tỉnh dậy, không biết ngày tháng gì nữa.Nhưng âm vang bên cạnh trong lúc nguy nan trong bồn tắm, cuối cùng anh hô hấp nhân tạo cho cô một lúc lâu.Lúc rời khỏi, cô cảm thấy mờ mịt, đôi chân dưới chăn run cầm cập được cô rửa sạch, người đàn ông vén chăn, sờ vào sóng mũi cao, đôi mắt đen đầy vẻ áy náy, cắn môi gọi điện, sau đó lành lạnh. Anh đang làm gì, Vân Khanh không cảm giác.Sức để quát lên một tiếng cơ bản cũng không có thì đã ngất xỉu.Hôm sau tỉnh lại thì mất một lúc lâu mới khôi phục ý thức.Có người gõ cửa bên ngoài nhưng Vân Khanh pảhi làm sao?Đừng nói là nhúc nhích, các tế bào trong cơ thể tập trung đau một chỗ, cổ họng khàn khàn không phát ra được âm thanh.Cuối cùng, là thư ký Tống đích thân mời, cửa mở nhưng thư ký Tống cũng là người phụ nữ trẻ, cô ấy không có đi vào.Người đi vào là người phụ nữ trung niên, có bác sĩ, chuyên gia dinh dưỡng và hộ lý.Vân Khanh vừa mở đôi mắt gầy, mí mắt trắng mỏng đã sưng lên, vì sau đó khóc quá thảm.Người phụ nữ trung niên, bận bịu vẫn chưa lên tiếng.Một lúc sau, có một bóng đen ngang đầu, là giọng nữ dịu dàng, nói với cô, họ đỡ cô dậy.Giống như xốc lại tấm thân tàn tạ, cơn đau khiến cô nghiến răng, sắc mặt đỏ bừng, tái nhợt và xấu hổ kêu lên một tiếng.Nhưng nhóm người phụ nữ hơn nửa trăm tuổi biết rằng khuôn mặt của cô đượm vẻ yêu kiều lấm tấm sương, lông mày và khoé mắt bất giác lộ ra, và thần sắc quyến rũ vô cùng.Có người đúc cô uống thuốc chữa khan họng, qua một lúc mới cho cô ăn.Đôi mắt của Vân Khanh không biết nên nhìn về đâu, góc nào trong phòng, cô cũng không dám nhìn, vừa nhìn thì lại nhớ đến cảnh đêm đó.Bất luận là sân thượng, ghế sofa, đầu tủ, hay là giường, thảm …… chỉ cần chỗ nào có thể đặt cô xuống, tên khốn kiếp đó ……Bắt đầu từ sân thượng kia, cô bị bất ngờ không kịp phòng bị, uổng công giãy giụa, anh lại dùng sức ghim chặt cô, hành vi phóng túng bên tai cô, kích thích cô, nói cách bức tường cũng là bờ tường cũng như nhau thôi. So sánh thử, Cố Trạm Vũ và anh, ai lợi hại hơn.“……” Cô giận tới mức xấu hổ cắn đầu lưỡi. Anh tức giận đùng đùng, cuồng phong bão táp điên cuồng đáp lại.Cố Trạm Vũ sau khi tỉnh lại, sáng sớm mấy giờ đã tới gõ cửa tìm, cô đaã không biết chết đi bao lần.Cố Trạm Vũ không biết hỏi đâu ra tin tức, biết người đặt phòng là Lục Mặc Trầm, dẫn một đám người xông vào cửa. Lúc đó cô bị kẹt trên thảm, người đàn ông rảnh tay chuyển cô đi, chuyển thẳng tới phía sau ván cửa, coi như không có gì và đứng nói chuyện với Cố Trạm Vũ, tấm cửa vang lên trong sóng gió, cô vô cùng sợ hãi và khóc nức nở …..Một lúc sau, Vân Khanh xấu hổ nhìn sang, tựa như vẫn còn thấy tấm thảm ở ván cửa, dấu vết hình tròn, giống như tối qua đã đổi ga trải giường 2 lần rồi.Khách sạn Crown, phòng boxing riêng.Sau một tiếng gầm gừ nghẹn lời, Quý Tư Thần nhìn người đàn ông đối diện ra hiệu dừng lại, rồi nhướng mày, khoe khoang với một đám người phía dưới, khoanh hai tay lại: “Ối trời, cách nhau 3 năm, cuối cùng tôi đã vượt qua Lục lão nhị rồi! các anh em vỗ tay đi nào!”Dáng người cao ráo đầy mồ hôi của người đàn ông, cởi bỏ găng tay boxing, ngón tay thon dài vuốt mái tóc ngắn đẫm mồ hôi, nhảy khỏi sàn đấu, lẳng lặng lấy nước từ tay trợ lý.Nhiệt độ trong phòng cao, đánh quyết liệt thì càng đổ mồ hôi, nhưng anh lại mặc quần áo thể thao màu đen, thân dài thẳng tắp, thô cứng lại kiềm nén vài phần, hiện ra thân người gầy nhom và thanh lịch cao quý.Thẩm Thanh Dự vỗ tay: “Quý Tư Thần, anh trở mình làm chủ rồi!”Quay đầu liếc nhìn, đôi mày nhíu chặt: “Anh hai, anh mặc áo dài quần dài à, mọi người đều cởi trần, anh mau cởi đi, ra mồ hôi dễ bị cảm đó.”Người đàn ông uống nước xong, anh nghiêng đầu gõ điếu thuốc, lúc châm thuốc thì mồ hôi trên đầu văng trúng làm điếu thuốc bị dập tắt.Trợ lý lại châm thuốc cho anh.Anh cau mày, tư thế mơ hồ, cũng không thèm lo Thẩm Thanh Dự đang càm ràm.Thẩm Thanh Dự thấy anh không chơi nữa, ngược lại đột nhiên nhàn nhã ngồi xuống. Tuy bình thường một lời đáng giá vàng ngọc, nhưng hôm nay lời nói cũng ít quá rồi!Anh ta nhìn trân trân: “Anh hai, hôm nay sao anh lại khác thường vậy, mới 5 hiệp thì anh đã không chơi nữa sao? Bình thường ai có thể đốn ngã anh được!”Lời vừa nói ra, Thẩm Thanh Dự cũng nhìn ra: “Ừm, anh hai hình như chưa tỉnh ngủ.”Chỉ có Quý Tư Thần, đôi mắt đào hoa nheo lại và dần trở nên sắc bén, anh ta nhếch đôi môi mỏng, quăng một găng tay lên đầu của Thẩm Thanh Dự: “Cậu hiểu cái quái gì, anh ta dùng hết sức rồi, đến chỗ tôi thì tội nghiệp lắm đấy. Thanh Dự, chi bằng cậu cởi quần dài áo dài của anh hai, tôi đoán cậu có thể chọn một giỏ dâu tây nhỏ và hình chân mèo.”“Anh hai cũng đâu phải trồng dâu …… gì đây? Tôi không hiểu sao vậy?” Thanh Dự ngây ngốc.Thẩm Thanh Dự lắc đầu, nhìn em trai của mình và Quý Tư Thần nhìn nhau rồi cười lớn.Quý Tư Thần quay người lại, nhìn người đàn ông bình tĩnh ngồi đó, đường nét gương mặt lúc này nghiêm túc không chút biểu cảm. Anh ta không tin, đi qua đá một cái rồi thấp giọng nói: “Bao nhiêu lần rồi? Không ít chứ. Ra nông nỗi này, đừng xụ mặt nữa, tôi thấy anh sướng từ trong xương, vẻ mặt hớn hở kìa.”Người kia vẫn chau mày không biểu cảm, từ từ phun khói thuốc từ miệng ra.Lúc Quý Tư Thần không ngừng đá anh, cuối cùng đôi môi mỏng gợi cảm lạnh thấu xương, từ từ tạo thành đường cong, nheo mắt phun ra khói sương mù, không nói lời nào.“Xì!” Quý Tư Thần nổi quạo rồi cười thành tiếng, nheo đôi mắt xa xăm rồi lắc