Đường khách VIP ở cửa trước của sân bay quốc tế thành phố S Thành phố S.Lục Mặc Trầm đứng dậy khỏi chiếc ghế khách quý bằng nhung, anh đi tới cửa và cúi đầu ném đầu thuốc lá, trợ lý chạy từ bên kia sang và nói, “Chủ tịch Lục, đón được người rồi.”Người đàn ông im lặng ngước mắt lên nhìn, khói thuốc còn chưa tan hẳn, “Ừm.”Bóng người cao lớn di chuyển, anh vừa muốn bước đi khỏi thì trong không khí tĩnh lặng có vali lọc cọc rất nhỏ.Ngay sau đó một bóng dáng nhỏ màu trắng thướt tha bước nhanh về phía anh.Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông cứ nhìn chằm chằm về hướng đó không nhúc nhích, bóng người càng đi càng nhanh, đôi giày cùng màu mang đến mắt cá chân chạy vội sang nhưng lại có cảm giác nhẹ nhàng như chiếc chuông nhỏ, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của người phụ nữ hiện ra từ từ, một làn gió thơm bổ nhào vào trong lồng ngực anh.Ôm chặt lấy người anh, cả người mềm mại kèm theo chút hưng phấn, “Mặc Trầm, Mặc Trầm……”Chiếc giày cao gót 10cm còn chưa đủ, người phụ nữ còn phải nhón mũi chân lên và vòng tay vào cổ anh, cố gắng ôm thật chặt, ‘ Em về rồi đây.”“Em nhớ anh quá.” Khuôn mặt chưa trang điểm nhưng được bảo dưỡng giống như được trang điểm qua một lớp phấn, cô ta không ngừng cọ vào phần áo sơ mi trắng che đậy xương quai xanh của anh.Lục Mặc Trầm đứng một lúc mà không nhúc nhích tí nào, thấy cô ta không chịu buông tay thì cánh tay đàn ông từ từ ôm lấy vòng eo cô ta và vỗ về.Anh hỏi một câu, “Ăn cơm chưa?”“Chưa đâu.” Tiếng cười giống như tiếng chuông gió, cuối cùng cũng thả anh ra, giày cao gót đạp xuống đất, đôi mắt tròn long lanh lóe sáng mềm mại lại hơi yếu ớt nhìn về phía anh, “Chẳng thèm cười một cái nữa cơ, có phải thấy em về nên không vui đúng không? Em muốn tặng cho anh một món quà bất ngờ mà, em đứng ở đây chờ anh hơn 1 tiếng đồng hồ mà thật sự không thể cười một cái được à?”Dưới ánh mặt trời sáng ngờ, gương mặt người đàn ông có vẻ càng thêm sâu sắc và đẹp trai, hàm dưới khẽ thả lỏng khẽ nhếch khóe môi.Gương mặt dịu hơn nhiều nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt.Giọng nói người phụ nữ mềm như nước, “Em biết anh không thích chuyện gì ngoài kế hoạch, nhưng Mười ba cũng ở trong nước, hai đứa nhóc đều ở đây rồi thì em làm mẹ làm sao dám yên tâm ở Boston nữa? Mà đợt này anh bận quá, em muốn báo cho anh biết cũng chưa có cơ hội, thật sự nhớ quá đến mức đêm ngủ không yên, mẹ nhìn thấy em như vậy cũng đề nghị em quay về. Hai ngày nữa bà mẹ cũng về nước, không phải cũng sắp đến lễ mừng thọ của ông nội em à.”Đáy mắt Lục Mặc Trầm sâu hoắm không hiện ra vui buồn.Lễ mừng thọ của ông nội cô ta? Cũng sắp rồi đấy.Môi mỏng khẽ mấp máy, đôi mi dài che phủ đôi mắt sâu thẳm của anh làm cho người khác cảm thấy áp lực, mặc dù giọng nói của anh rất trầm tháp nhưng nghĩa đen nghĩa bóng trong mỗi câu nói đều không rõ ràng, “Về rồi thì về, làm xong tiệc mừng thọ của ông nội cô rồi tính tiếp.”Trái tim thả lỏng được một nửa, nhưng chỉ là một nửa thôi bởi vì từ trước đến nay anh nói chuyện ba phải không rõ ràng mà cần phải tự đoán ý.Cô ta khẽ cắn môi dưới, vịn cánh tay của anh và cười dịu dàng “Em đều báo cáo rõ ràng rồi đấy, anh đừng đánh em giống như đánh con trai là được.”Khóe môi người đàn ông hơi nhếch, mắt nhìn ra xa, đồng thời bảo trợ lý lái xe ra.Trong nửa phút chờ đợi, anh liền châm thêm một điếu thuốc, người phụ nữ ngước mắt nhìn chằm chằm cơ thể cao lớn uy nghiêm của anh, cơ thể cứng rắn và kiên nghị như sắt thép giấu trong bộ quần áo âu phục nam tính, cô ta vừa liếc nhìn đến phần cổ áo sơ mi hơi động đậy, nhìn yết hầu, nhìn cái cổ trắng để tìm dấu vết để lại.Tuy nhiên so chênh lệch chiều cao nên tạm thời cô ta không nhìn thấy gì cả.Cô ta hơi siết chặt nắm đấm, nhưng trên mặt vẫn như thường, giả vờ tức giận nhìn điếu thuốc giữa ngón tay anh và nói, “Anh đấy, càng ngày càng nghiện thuốc lá. Xem ra em phải kích thích các con nói cho cha của chúng mới được.”Xe vừa tới, Lục Mặc Trầm hút một hơi rồi ném điếu thuốc vào thùng rác.Người phụ nữ nhìn thấy vậy đáy mắt đều là cười, chiếc váy màu trắng gạo đoan trang tao nhã bao bọc đôi chân mềm mại trắng nõn, làm nổi bật vòng eo tinh tế vào bao bọc lấy đường cong của mông đến mức tận cùng.Cô ta đi đằng trước, đột nhiên xoay người lại cười với anh.Lục Mặc Trầm nhíu mày khó chịu, ánh mắt nhìn sang túi xách của cô ta, bàn tay lịch sự mở cửa xe và cầm chiếc túi xách nhỏ đắt giá sang chỗ khác.Anh ngồi dựa ở cửa sổ bên này.Không gian trong xe Bentley vô cùng rộng rãi.Trợ lý nhìn qua kính chiếu hậu vài lần, người phụ nữ nói nhỏ than vãn ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nên bảo ông chủ xoa bóp vai cho cô ta, ông chủ đồng ý rồi.Kết quả là cơ thể mềm mại càng ngày càng đến gần ông chủ, gần như ngã vào lồng ngực ông chủ luôn, cuối cùng nắm một tay của ông chủ và gối đầu lên đầu ông chủ và ngủ mất.Trợ lý nhướng mày, anh ta đi theo ông chủ đã nhiều năm, đối với vị “bà chủ” này cũng khá hiểu rõ, đúng là một người rất biết cách làm nũng lại không khiến người khác chán ghét.Anh ta lặng lẽ nhìn mặt ông chủ, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra manh mối gì, chỉ là mày hơi nhíu, ông chủ không thích người quá gần gũi mình.Xe đi được nửa đường, anh mới báo địa chỉ.Người phụ nữ nghe thấy không phải đi về Dự Viên mới mở mắt ra ngẩng đầu nhìn anh, “Mặc Trầm, tại sao lại cho em ở biệt thự Tây Uyển? Các con cũng ở Dự Viên nhỉ?“Dự Viên quá nhỏ, biệt thự Tây Uyển lớn.” Lục Mặc Trầm nói rất bình tĩnh, ánh mắt anh tỏ vẻ phải phục tùng mọi quyết định của mình, “Nếu đã trở lại, thì phải nghe theo sắp xếp của tôi.”Trên mặt người phụ nữ vẫn mỉm cười và gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ không ngừng, anh sắp xếp như vậy là có ý gì? Biệt thự Tây Uyển ở đâu cô ta không biết được, nhưng có thể khẳng định là cách xa nhà cũ của nhà họ Lục.Anh vẫn muốn ngăn cách cô ta tiếp xúc với đám nhóc theo bản năng.Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng nụ cười vẫn không chút thay đổi, “Sau này cha mẹ anh còn nghĩ em chỉ để ý vật chất thì sao,