Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút!

Chương 25


trước sau


Tề Thiên Mặc nghĩ.

Tề Thiên Mặc nhìn cô, cô mặc một bộ váy ngủ hai dây để lộ ra bờ vai trắng, anh nhíu mày nhìn bên vai phải có vết sẹo do trúng đạn lưu lại.

Anh tiến tới, ngồi cạnh cô cảm nhận mùi hương thoang thoảng lan tỏa từ tóc cô.

- Thật thơm.

Tề Thiên Mặc nghĩ.

Anh nhìn cô một lúc rồi quay đầu lại về hương cửa sổ nhảy ra ngoài biến mất.

Sau khi anh đi, Tần Vô Song từ từ ngồi dậy, nhìn cửa sổ mở toang, ánh mắt có chút khó hiểu.

- Cái tên này muộn thế này còn đến nhìn cô ư, hắn rảnh đến vậy sao, không thể hiểu nổi con người như hắn mà.

-Thì ra lão đại cũng có sở thích trèo tường con gái nhà lành.

Cơn buồn ngủ ập đến, cô không nghĩ nhiều lăn ra giường ngủ tiếp.

! ! !
Sân bay.

Tần Vô Song một thân đồ trắng kéo theo vali, cô tháo kính râm gương mặt xinh đẹp rạng ngời.

Lần này cô đi làm nhiệm vụ có vệ sĩ đi theo nhưng cô muốn tự đi về.

- Mang hành lí của tôi về trước, các cậu đừng đi theo, tôi muốn đi một mình.


Tần Vô Song tới gần một chiếc taxi gần đó.

- Đưa tôi đến khu Nam Giang.

Bác tài không nói gì nghe cô nói muốn đến khu Nam Giang giàu có thì kinh ngạc, quay lại nhìn thấy cô xinh đẹp mỹ miều thì mở nụ cười háo sắc.

Mồi ngon đã sa bẫy!
Tần Vô Song nói tiếng trung nghe khá ngang do ở nước ngoài nhiều sử dụng tiếng anh thường xuyên vì vậy cô nói tiếng trung nghe rất khác người bản địa.

Tên tài xế nghe thanh âm liền biết cô không phải người trong nước thì càng chắc chắn cô không biết nhiều về đường lối ở nên sẽ không phân biệt được.

Sau khi Tần Vô Song lên xe mở điện thoại ra thì nhận được một loạt tin nhắn của Phedra gửi từ 7 tiếng trước, khi đó cô vẫn trên máy bay nên không nhận được.

- Kie cậu đi làm nhiệm vụ ư?
- Kie cậu quên tớ rồi hả.

- Cậu nhanh về đi, tớ chưa gì đã nhớ cậu rồi.

- Kiera cậu nhớ phải mua đặc sản cho tớ đó.

Một loạt tin nhắn hiện lên, Tần Vô Song phì cười, Phedra mặc dù lạnh lùng nhưng ở trước mặt cô vẫn bày ra bộ dạng trẻ con ấy.

- Tớ đi 3 ngày sẽ về, cậu muốn ăn gì nào ?
Tần Vô Song cầm điện thoại trả lời tin nhắn.

- Ting ting.

Phedra trả lời cô ngay.

- Tớ muốn ăn que cay, cậu mua nhiều vào bù đắp trái tim tổn thương này.

- Được.

- reng reng.

Điện thoại cô kêu lên, là Lucios gọi tới.

- Có chuyện ?
- Ôi Kiera cô mau chóng xử lí tên đần họ Lâm đi rồi về, Phedra lèo nhèo bên cạnh tôi thực sự sức cùng lực kiệt.

- Dựa cả vào cậu, tôi sẽ làm sớm rồi về.

- Mà này, cẩn thận bên cạnh cậu đấy.

Ở bên ngoài chẳng có gì an toàn đâu.

Tần Vô Song nghe Lucios nhắc nhở chỉ nhoẽn miệng cười, đôi mắt sắc bén nhìn qua kính của người lái xe.

Tên lái xe nghe cô nói thông thạo tiếng anh càng chắc mẩm đã tìm được mồi ngon.

Tần Vô Song cất điện thoại quay đầu nhìn ra cửa sổ thì thấy xe đang đi trên con đường khá vắng vẻ.

- Chỗ tôi nói ở nằm ở trung tâm thành phố tại sao anh lại đi trên con đường vắng như thế này?

- Đây là đường tắt thưa cô.

- Tôi không cần biết, nếu anh dám làm gì trái ý tôi thì!
Cô không nói tiếp mặc hắn tự hiểu.

Tên

lái xe khinh thường nhìn cô.

Đợi đến lúc tới nơi cô làm cách nào thoát được.

Tần Vô Song nghĩ anh là một người bình thường nổi ý đồ thôi, cứ để xem anh ta tính bày trò gì dù sao đang ở giữa đường động thủ với anh ta sẽ gây sự chú ý.

Hắn ta chạy xe đến một công xưởng hoang.

- Ô, thì ra là muốn tôi chơi với các anh sao.

Tần Vô Song cũng đoán được điều này nên không có gì ngạc nhiên.

Tên lái xe nhìn cô bình tĩnh nói chuyện với hắn thì thấy bất ngờ, thông thường khi gặp phải trường hợp bị bắt như thế này thì người sẽ xin tha hoặc khóc lóc om sòm nhưng cô thì khác ngoài gương mặt lạnh lùng thì cô chẳng có thêm chút biểu cảm nào.

- Đi xuống mau!
Tên lái xe lấy từ dưới ghế ngồi của hắn ra một con dao chuôi gỗ, có khắc kí hiệu gì đó.

Hắn ta cầm nó bước đến mở cửa ép Tần Vô Song ra ngoài.

- Hự, A.

.

Nhưng hắn vừa mở cửa thì bị cô đá một cái cả người bay ra xa.

Tiếng hét của tên lái xe kinh động đến hai tên côn đồ ở trong xưởng, bọn chúng chạy ra thì thấy Tần Vô Song bước ra khỏi xe tay cầm một con dao nhìn bọn chúng.

- Chà, cô em này có bản lĩnh đó, anh thích!
Một tên trong đó nhìn cô thèm thuồng, hắn hiếm khi thấy có cô gái bị bắt mà vẫn điềm nhiên như thế.

- Uầy, cô gái à hiện tại em xin anh nhẹ nhàng vẫn kịp đấy.


Hai tên kẻ xướng người họa làm Tần Vô Song nhức đầu.

- Im miệng!
Cô không muốn đôi co nhiều với lũ ngốc này.

Một trong hai tên da ngăm chạy đến chuẩn bị ra tay với cô, chưa chạm đến cô thì bị con dao trong tay đâm một nhát vào hai cánh tay.

Tên da ngăm thầm cảm thán, tốc độ của cô ta nhanh thật không phải một mình anh có thể đấu lại.

Hắn lùi về sau, mặt hung dữ nhìn cô.

- Mày dám.

- Từ điển của tôi có chữ "không dám".

- Con đàn bà này!
Hắn ta hét lớn, sau đó hắn cùng một tên có sẹo ở chân mày đồng loạt tiến lên.

- Ôi, xem như tập thể dục buổi sáng vậy.

Cô nói xong liền cầm con dao chạy lên, tay cầm dao chém mạnh vào cổ của tên da ngăm làm hắn đau hét lớn ngã xuống đất.

Tên có sẹo định rút lui nhưng thân hình của cô đã chắn trước mặt hắn, một cú đá chuẩn xác vào bụng khiến hắn hộc máu.

- Chán thế, tưởng sẽ ghê gớm lắm chứ.

Phía sau, tên lái xe nhặt con dao của hắn lên, âm thầm đi về phía Tần Vô Song.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện