Tần Vô Song quay đầu lại nhìn hắn ánh mắt mang theo dư vị chết chóc.
- Tên chuột nhắt từ đâu bò tới vậy ?
Tên lái xe thấy cô gọi mình là chuột thì tức điên lên, hắn ta ghét nhất là chuột, liền lồm cồm bò dậy cầm dao ý đồ muốn giết Tần Vô Song.
Cô dùng hai tay kẹp con dao lại, chân đá vào hạ th.ân hắn.
- A! a mày.
.
mày
tiếng la của hắn làm cô chói tai, liền cầm con dao cứa một nhát sâu vào cổ hắn, máu chảy ra ồ át khiến hắn ngất đi.
Tên có sẹo lúc này bò dậy, chạy vào công xưởng hoang lấy một cây súng ngắn hạng thường.
- Ha súng đây rồi, mày chờ chết nha con đàn bà chết tiệt !
Tần Vô Song dĩ nhiên có súng, cô rút khẩu Five-seven từ trong áo khoác ra, khi đi cô thường thiết bị chống phát hiện, gây nhiễu máy dò kim loại do tổ chức nghiên cứu nên súng cô luôn mang bên người.
- Mày, mày có súng.
Tên có sẹo nhận ra đây là khẩu có uy lực rất mạnh nên không dám tự tiện hành động.
- Pằng, pằng.
Tần Vô Song mặt không đổi nổ hai phát vào trước mũi chân hắn.
- Hmm, súng mới dùng chưa quen, nháp thôi lần này chắc sẽ trúng thôi.
Nói đến đoạn cuối giọng của cô đầy vị máu tên sẹo liền cảm thấy ớn lạnh, những sợi lông trên mặt anh ta cũng dựng lên luôn rồi.
- Vị tiểu!.
.
- Pằng pằng.
Hắn định xin tha nhưng cô lại nổ thêm hai phát, lần này trúng vai của hắn ta.
- Đã tới bước này rồi, chạy không thoát đâu.
- Tao là người của Yến bang, mày mày mau thả tao ra.
Tên có sẹo biết đã không thoát được bèn hét lớn.
- Lão già Vương Quách Kỉ đó lại để thuộc hạ của mình làm mấy trò này ư, chán sống sao ?
Tần Vô Song xách tên mặt sẹo lên xe, còn cô ngồi vào ghế sau.
- Đưa tôi đến gặp lão đó, để tôi xem!
Tên mặt sẹo nghĩ cô là người ngoại quốc không biết Yến bang liền cho cô là kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất dày.
Chiếc taxi dừng trước một căn biệt thự ở ngoại ô xung quanh có mấy tên mặc đồ đen đứng gác, tên mặt sẹo dẫn cô vào biệt thự để cô ngồi chờ ngoài phòng khách rồi đi lên tầng.
- Vương đại ca, có một cô gái muốn gặp ngài, ả đã giết hai người của em còn đánh em như thế này nữa, xin đại ca làm chủ.
- Hừ, có một con đàn bà thôi.
Vương Quách Kỉ hừ lạnh, đám thuộc hạ này của hắn thật vô dụng.
- Đại ca, cô ta rất mạnh, còn có khẩu Five-seven nữa em thật sự không dám chọc cô ta!.
Tần Vô Song ngồi đến mất kiên nhẫn.
- Vương Quách Kỉ ! Ông đâu rồi.
Cô hét lớn, phía Vương Quách Kỉ ông ta vẫn đang tiếc thương em trai của mình nên rất bực bội, nghe thấy có người gọi thẳng tên ông ra thì càng bực hơn.
- Ai dám gọi thẳng tên của Vương Quách Kỉ này, đứa nào ?
Ông ta đi từ trên tầng