- Cô là ai? ở đây có chỗ cho cô lên tiếng sao?
Dirich quát lớn, ra vẻ uy nghiêm, cùng chút uy lực.
Nhưng chút này có gì so với Tần Vô Song chứ?
- Tôi ư? chỗ này ghi chữ cấm tôi nói sao?
Cô bẻ lại hắn, cho dù ông ta là chủ nơi này đấy thì sao.
- Đây là Andrewor\, đây là nước Anh là địa bàn của tôi\, cô còn không bằng hạt cát ở đây!
Ông ta hét lớn.
- Ồ vậy sao! Từ khi nào Anh quốc thành địa bàn của Andrewor vậy?
Giọng nói không to không nhỏ truyền đến, hết sức thích thú cùng khinh bỉ trong lời nói.
Tần Vô Song nhận ra giọng nói này.
Eric đi chậm, gương mặt cười nhưng nụ cười chứa đầy sự nguy hiểm.
Ông ta dám nói cháu gái bảo bối của anh không bằng hạt cát sao? được..rất gan..10 điểm cho sự gan dạ.
- ..Cậu..cậu Eric..!
Dirich lẫn Liễu Thanh đều hơi kiêng dè Eric.
Họ sao lại xui xẻo đến nỗi gặp phải người này ở đây chứ, lần này lỡ miệng không chừng hắn ta sẽ ghi thù mất.
- Cậu chưa về sao?
Tần Vô Song quay sang hỏi, cô vừa thấy Eric rời đi rồi mà sao lại xuất hiện.
- Tí có chuyện cần hỏi con.
Eric quay sang, gương mặt hiền hòa hơn.
Đối mặt với cô anh như một người bình thường còn khi quay phắt sang hai vợ chồng kia thì biểu cảm khuôn mặt trở nên lạnh lẽo hơn bất cứ khi nào.
Liễu Thanh và Dirich đang nghĩ xem liệu Tần Vô Song và Eric có quan hệ gì.
- Ông hình như quên mất hiện ai đang đứng đầu đất nước này thì phải.
Giọng nói của Eric buốt lạnh đến nỗi làm hai vợ chồng kia sởn người, lạnh hết sống lưng.
Tề Thiên Mặc quan sát Eric, đúng là không hổ người thừa kế nhà Windsor, khí thế đúng không lẫn vào đâu được cô gái bên cạnh anh cũng ghê gớm không kém.
- Cậu Eric\, hiểu lầm hiểu lầm thôi\, chúng tôi chỉ đang ôn chuyện thôi.
- Đúng vậy\, chuyện nhà của chúng tôi mà cô gái này là người ngoài tự ý xen vào nên chồng tôi nhắc nhở thôi.
Liễu Thanh cố gắng giải thích.
- Bà nói ai là người ngoài? Cô ấy là người tôi yêu với lại bà có tư cách gì nói cô ấy?
Tề Thiên Mặc siết eo Tần Vô Song sát vào người mình.
- Mày..
Nghe anh nói vậy Liễu Thanh nghiến răng.
Tần Vô Song bất ngờ khi anh tuyên bố thẳng như vậy, mặt vui mừng ngại ngùng lẫn lộn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhìn thấy biểu cảm đó anh lại thấy thích thú, cô gái này vậy mà ngại rồi.
Eric nhìn hai người, đôi mắt hơi phức tạp.
Hai người kia tức giận bỏ đi, họ không muốn ở đây tự rước thêm nhục nhã.
- Được rồi\, đừng ôm chặt như vậy...
Tần Vô Song đẩy đẩy Tề Thiên Mặc.
Cậu Eric còn ở đây, họ cứ ôm ấp thế này cậu lại hỏi cô biết trả lời như thế nào chứ.
Tề Thiên Mặc cũng nới lỏng vòng tay một chút, nhưng vẫn ôm cô không buông.
- Đúng rồi.
Vô Song sợi dây của con có màu gì?
Eric tiến lại hỏi cô, sợi dây anh nhắc đến đương nhiên cô hiểu, nhưng cô có hai sợi lận, không biết cậu hỏi sợi