Bạch Vi Vi đang chìm trong một không gian vô định, xung quanh chỉ toàn là bóng tối không một âm thanh, không có dấu hiệu tồn tại của sự sống.
Bất chợt cô nhìn mấy một đốm sáng nhỏ lóe lên, đứng dậy bước dần về phía ánh sáng phát ra.
Càng lại đến gần đốm sáng càng lớn dần theo, tia sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt cô khiến cô không tự chủ được mà nhắm chặt lại đôi mắt.
Sau đó, lại nghe thấy những âm thanh kì lạ khiến cô tò mò mở mắt ra xem:
“ Nơi này là đâu vậy chứ?”.Tự hỏi trong đầu.
Ý thức được Bạch Vi Vi giật mình tỉnh dậy.
Đập vào mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ đối với cô.
Trước mặt, một đám người với vẻ mặt lo lắng nhưng ẩn chứa trong đó một chút vui mừng.
Nhìn từ trên xuống dưới có vẻ như họ đều là những người giàu có, khí chất và vẻ ngoài đều toát lên sự cao sang, quyền quý.
Phía sau họ còn có rất nhiều người, những người này nhìn sơ thôi cũng đoán được là người làm trong nhà.
Khoan đã.
Vậy họ với cô? Như thế này? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Sau khi thấy đứa cháu/con quý báu của mình tỉnh lại, mọi người không khỏi cảm tạ thần linh.
Ai nấy đều giống như được thoát khỏi một cực hình đáng sợ vậy.
“ Tiểu Bảo cuối cùng con cũng chịu tỉnh dậy rồi, con thế này có biết mọi người lo lắng lắm không?”.Bà lão tầm sáu mươi mấy tuổi, mặt mày mếu mó, đôi mắt đỏ hoe vì khóc ôm chầm lấy cô mà trách móc.
“ Cháu nó vừa mới tỉnh lại mẹ đã trách nó rồi!! Không sao Tiểu Bảo ngoan, bây giờ con thấy thế nào rồi.
Đâu để bố xem có còn sốt không!”
“ Hừ! Bà với nó có thôi đi không.
Mau ra ngoài thôi để cho cháu gái tôi còn nghỉ ngơi”
“ Ông già này! Ông bảo thế người ta còn tưởng con bé là cháu của một mình ông ấy?”
Thấy cô mắt chữ A mồm chữ O ngơ ngác nhìn cả nhà náo loạn cả lên, một cậu trai trẻ chắc cùng tầm hai mươi rồi nhỉ, đứng bên cạnh chấn chỉnh lại mọi người:
“ Cả nhà nghe con nói! Chúng ta thế này càng làm mất không gian yên tĩnh để em ấy nghỉ ngơi hay là mình ra ngoài rồi nói tiếp nhé.
Mọi người thấy ý kiến của con thế nào?”
“ Được.”
Không Bạch Vi Vi không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình.
Phải mau chóng kết thúc chuyện này mới được:
“ Các người khoan đã! Các người gọi tôi là gì...Tiểu Bảo? Ai là người đã đưa tôi đến đây vây?”
Bây giờ thì mọi người không còn nghĩ đến việc tranh cãi nữa mà ai nấy đều trở nên hốt hoảng, mọi tâm chí đều đổ dồn vào cô.
“ Trời ơi! Cháu gái tôi làm sao thế này.
Mau gọi bác sĩ đến đây.
Mau!”
Đấy! Và rồi một sự kiện lớn đã xảy ra sau khi cô chết đi sống lại.
Bác sĩ khám xong thì khẳng định cô bị di chứng sau khi gặp tai nạn, đó là mất trí nhớ có thể là tạm thời hoặc mãi mãi không hồi phục được.
Và thế là cô may mắn không bị