Sáng sớm, Hàn Yên Nhi đã dậy rất sớm. Ăn sáng uống thuốc rồi tự đi bộ đến trường.
Lúc đi, cô gặp khá nhiều trở ngại. Cuối cùng cũng đến trường.
Cô đến lớp ngồi gõ bàn gõ thước (nghịch ngợm).
Một hồi sau đó, Kiều Tú Nhi đến. Có vẻ như Kiều Tú Nhi không thích cô lắm.
Chính cô là người chủ động: “Chào bạn Kiều!”
Cô ấy có vẻ kỳ thị: “Chào, có vẻ như hôm nay cậu đến sớm hơn lớp trưởng ha. Mà... Cái xe đâu?”
Cô cười híp mắt, tay xoa đầu bản thân: “Mình đang tập đi!”
Kiều Tú Nhi cười thầm, nghĩ bụng: “Cậu ấy thật dễ thương và có một chút ngốc nghếch. Thật đáng yêu, bảo sao mà Hắc Minh và Trường Phong thích cậu ấy.”
Cô và Kiều Tú Nhi trò chuyện thân thiết với nhau. Có vẻ mối quan hệ tình bạn của hai người đang tiến triển tốt. Vậy cô lại có thêm một người bạn. Mỗi ngày ngoài học ra, cô chỉ có ở nhà. Cô rất ít khi ló mặt ra ngoài đường. Bây giờ, cô có một người bạn để trò chuyện thân mật rồi.
Mọi người bắt đầu ùa vào lớp. Chu Hắc Minh mua bánh mì và chai coca cho cô.
Cô không hề thích chúng. Cô nói: "Cậu ăn nó đi. Tôi không thích chúng."
Anh cầm chai coca lên, hỏi: "Sao không ngon à?"
Cô nói: "Đơn giản vì tôi không thích chúng. Cậu mang đi ra chỗ khác đi."
" Vậy cậu muốn ăn gì?"
Cô cười thầm và nói: "Tôi chưa muốn ăn."
Kiều Tú Nhi nhìn thấy cảnh này, cô buồn bã. Lê Anh nhìn cô ấy, đưa bánh mì và chai coca cho cô ấy và nói: "Cho cậu đấy."
Nói rồi Hắc Minh liền rời đi. Yên Nhi nhìn Kiều Tú Nhi và nói: "Hứ, đúng là cái thứ đàn ông ngu muội. Sẵn sàng bỏ tiền ra không thương tiếc. Thấy mà ghét."
Kiều Tú Nhi nhẹ nhàng: "Sao cậu lại nói như vậy? Chu Hắc Minh thích cậu thì cậu phải vui chứ."
Cô nói: "Cái thứ tình cảm ấy khiến mình phải buồn nôn. Đám đàn ông ai cũng như ai thôi. Bây giờ thì thả thính, cưa đổ, pla pla. Sau khi cưa đổ xong rồi thì chỉ muốn mau chóng bỏ đi thôi."
Kiều Tú Nhi ngây thơ: "Sao cậu lại không tin tưởng vào tình yêu. Nó sẽ khiến cho con người ta bay bổng trong giấc mộng, hạnh phúc."
Cô cười nhếch mép, giọng hơi nghẹn ngào: "Cậu đúng là ngây thơ. Mà cũng đúng... cậu sống trong một gia đình tốt như vậy đâu như gia đình của tôi. Cha tôi là một kẻ sợ vợ. Khi tôi bị gãy chân ông ta không dám bỏ tiền ra để lo cho tôi. Mẹ ruột của tôi là một bà vú. Ông ta không cưới mẹ tôi mà cưới một người phụ nữ khác. Vì lo cho tôi, mẹ tôi đã đưa con mình cho người khác nuôi dưỡng. Suốt mười mấy năm trời, tôi đã gọi người khác là mẹ mà người mẹ thật sự của tôi thì tôi lại... Tôi đã từng có một mối tình thật sâu đậm. Nhưng hắn thật hèn hạ và đê tiện, hắn cấu kết với em gái tôi, hại tôi. Thật kinh tởm!"
Mắt cô bắt đầu nhỏ lệ. Kiều Tú Nhi thương cô liền ôm cô vào lòng.
"RENG RENG..."