Khi biết Cao Trường Phong và Chu Hắc Minh là nhân vật chính trong vở kịch. Cô cũng rất lo lắng, lỡ trong lúc tập hai người lại sảy ra mô thuẫn thì chết.
Khoảng tầm 7:30 sáng chủ nhật. Ba bọn họ (Cao Trường Phong, Chu Hắc Minh và Kiều Tú Nhi) đã đến nhà cô bấm chuông. Lúc này, bà Ba đang đi chợ không có ở nhà. Cô bật dậy ra mở cửa, đầu tóc chưa chải chuốt gì cả.
Cô còn buồn ngủ: "Mẹ hả? Sao mẹ đi chợ..."
Hàn Yên Nhi chợt nhận ra, cô giật mình khi thấy ba người họ. Cô lúng túng: "À... ừm... vào nhà ngồi đi. Tôi có việc một tý."
Nói rồi cô nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh.
Ba người họ cười tủm tỉm khi thấy cô luộm thuộm như vậy. Lúc này, bà Ba đi chợ về. Bà ngạc nhiên khi thấy Chu Lê Anh và Kiều Tú Nhi.
" Ủa đây là..."
Cao Trường Phong nói: "Dạ bác, đây là Chu Hắc Minh và Kiều Tú Nhi. Bọn cháu đến đây là để tập diễn kịch cho ngày hội sắp tới."
"Ờ ờ, để bác vào lấy bánh và trà cho nhé." _bà Ba vội vàng
" Dạ không cần đâu ạ~"_Kiều Tú Nhi thốt lên
Hắc Minh lạnh lùng: "Cậu không cần thì bọn tôi cần. Không biết suy nghĩ cho người khác. Ích kỷ."
Kiều Tú Nhi im lặng, mặt buồn bã. Cao Trường Phong nói: "Cậu đừng ỷ cậu ấy hiền rồi ra sức ức hiếp."
Lúc này, cô đi ra, mặt nhăn nhó: "Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Kiều Tú Nhi nhẹ nhàng: "Không... không có gì đâu."
Bà Ba đi ra mang bánh và trà đặt lên bàn rồi chạy vào bếp.
Cao Trường Phong nói: "Bây giờ, mình bắt đầu thôi!"
Bắt đầu vở kịch.
" Hai ngươi đều rất tài giỏi, ngang tài cân sức với nhau, vì vậy nên ta không thể chọn một trong hai được. Bây giờ sẽ như thế này, ngày mai nếu như một trong hai ngươi, người nào có thể đem được đồ sính lễ gồm có một trăm ván cơm nếp, một trăm tệp bánh trưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ phải có một đôi tới đây sớm hơn thì người đó sẽ được cưới con gái của ta."
Hai chàng trai nhìn nhau, rồi nhìn sang phía Mỵ Nương. Họ có vẻ tập tành rất tốt.
Khoảng 3 tiếng sau...
" Reng reng" _tiếng chuông điện thoại của Lê Anh và Kiều Tú Nhi cùng reo lên cùng một lúc
"A lô?"
"Tú Nhi/ Hắc Minh à, hai đứa mau về nhà gấp đi."
Tú Nhi và Hắc Minh nhìn nhau. Hai người chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp thôi. Cô mới nói: "Nếu hai người có việc gấp thì cứ đi đi. Tập sau cũng được."
Hắc Minh nhìn Tú Nhi: "Dù sao thì cũng đi, để tôi đưa cậu đi!"
Tú Nhi cảm động: "Cảm ơn cậu!"
Hai người họ ra khỏi nhà cô. Thật là trùng hợp,