Diệp Ninh quay trở về nơi ở của Từ Tranh, vừa bước vào đã sững sờ tại chỗ.
Tống Kiều ngơ ngác ngồi trên giường, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
- Ninh Ninh…
Cô khẽ gọi, có chút mơ hồ chưa xác định.
Diệp Ninh mỉm cười, đáp lại lời cô.
- Saly, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Kỷ Đình Dạ tưởng cậu chết thật nên sắp điên lên kia kìa, cậu đúng là biết đùa dai đó.
Tống Kiều nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Diệp Ninh:
- Hắn là ai, mình tỉnh lại có liên quan gì đến hắn.
Cậu đang nói gì vậy?
Diệp Ninh đứng hình, này là lại làm sao rồi.
Cô tiến đến gần, lay vai Tống Kiều dò hỏi:
- Cậu không nhớ Kỷ Đình Dạ ư? Còn có Hạ Mẫn Hi và con trai hắn nữa.
Tống Kiều day day thái dương, khó chịu hất tay Diệp Ninh ra.
- Cậu nói linh tinh gì vậy? Những kẻ đó là ai mà mình phải biết chứ?
- Cậu không nhớ gì à? Cậu từng ở trong thân xác Hạ Mẫn Hi đó, cậu nhớ không?
Tống Kiều bật cười, nhìn Diệp Ninh như nhìn đứa thiểu năng:
- Cậu thích đùa thật đấy, có phải gần đây xem tiểu thuyết mạng nhiều quá không? Ngay cả việc tại sao mình ở đây mình còn chẳng nhớ nổi.
Diệp Ninh lùi lại, âm thầm trao đổi ánh mắt với Từ Tranh.
Nhưng cậu chỉ nhún vai, thở dài.
- Lúc nãy chị ấy đột nhiên rơi vào nguy hiểm, làm em sợ muốn chết.
Sau đó thì tỉnh rồi, có đều vẫn còn ngáo lắm.
Diệp Ninh trầm mặc, này có tính là mất ký ức không nhỉ? Dù sao lần đầu cô chứng kiến mấy vụ ly kỳ không theo logic kiểu này, cũng không biết nên giải quyết ra sao.
- Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi.
Bao giờ ổn định chúng ta nói chuyện sau.
Tống Kiều gật đầu, cô đúng là có hơi mệt thật.
Từ Tranh theo Diệp Ninh ra phòng ngoài, nhìn thấy máu dính trên áo cô thì nhíu mày hỏi:
- Chị vừa đi đâu về vậy? Sao lại có máu?
- Chị đi giúp một người bạn thôi, không sao đâu.
Em trông chừng cậu ấy giúp chị nhé, chị có việc phải đi rồi.
Từ Tranh gật đầu sau đó quay vào trong.
Đối với những chuyện không liên quan cậu cũng không tò mò nhiều.
Hơn nữa thân phận của Diệp Ninh có chút đặc thù, cậu biết ít một chút thì tốt hơn.
Tống Kiều nằm trên giường buồn chán mở điện thoại ra xem, sau đó tiện tay gọi một cú về căn cứ báo tình hình.
Lâu vậy không gặp Rose rồi, đúng là có chút nhớ mong.
Lúc Từ Tranh bước vào, thấy Tống Kiều nằm trên giường nở nụ cười quỷ dị thì lập tức cảnh giác.
- Chị đang âm mưu cái gì phải không? Nhìn chị nguy hiểm quá.
Tống Kiều đứng dậy, từng bước đi về phía này.
- Chị là người thành thật đấy, vậy nên không cần lo đâu.
Cô vừa nói vừa vỗ vai Từ Tranh, nhưng cậu là ghét bỏ tránh đi.
- Tin được chị mới lạ đó.
Vừa rồi ánh mắt chị đáng sợ thế mà.
Tống Kiều rót cho mình một ly nước, cười vô hại.
- Em nhìn lầm rồi, là chị vui đó chứ.
Từ Tranh hừ khẽ, cậu sao có thể nhìn lầm.
Trực giác nói cho cậu biết Tống Kiều có điểm kỳ lạ.
Lúc trước đôi mắt của cô rất sáng, nhưng hôm nay ánh sáng ấy đã không còn.
Tống Kiều không để tâm suy nghĩ của Từ Tranh, cô sau khi lượn một vòng quỷ môn quan đã biết bản thân nên làm gì.
Đợi khi vết thương bình phục, cô sẽ tặng món quà bất ngờ đến