Diệp Ninh quay về nhà của Từ Tranh mới biết bản thân đã chậm một bước, người cô muốn gặp sớm đã rời đi.
Chứng kiến sự lo lắng của Diệp Ninh, Từ Tranh chỉ có thể miễn cưỡng an ủi:
- Chị Ninh, Saly làm việc trước giờ luôn chừng mực.
Chị ấy cũng không để bản thân mình chịu thiệt đâu.
Diệp Ninh gạt tay Từ Tranh ra, lạnh lùng đáp:
- Đó là trước đây thôi.
Đến chị cũng không nắm rõ được Rose đang âm mưu điều gì.
Hiện giờ cậu ấy quay về chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Hơn nữa…
Từ Tranh thấy Diệp Ninh ngập ngừng liền bày ra vẻ mặt khó hiểu:
- Sao thế? Còn có chuyện gì không thể nói rõ ư?
Diệp Ninh lắc đầu, mối quan hệ phức tạp giữa Tống Kiều và Kỷ Đình Dạ vẫn không nên tiết lộ.
Vừa nghĩ đến ông trùm của Hắc Dạ thì Diệp Ninh đã đau đầu.
Hắn căn bản không biết người bên trong thân xác Hạ Mẫn Hi là Tống Kiều, mà Tống Kiều sau khi tỉnh lại thì quên mất hắn.
Hiện giờ Hắc Dạ và Bạch Hồ đã như nước với lửa, nếu hai người họ đụng mặt cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa…
Từ Tranh không nhận được câu trả lời, nhưng cậu lờ mờ đoán được đây cũng không phải là chuyện tốt.
Từ Tranh lấy chiếc usb mà Tống Kiều để lại giao cho Diệp Ninh, hi vọng nó sẽ có ích cho mấy chuyện rắc rối này.
- Chị ấy gửi cho chị đó, bảo rằng nhận được lời nhắn thì hãy mở ra.
Em cũng chẳng biết Saly muốn làm gì, nhưng em thấy thái độ chị ấy rất kỳ lạ.
Diệp Ninh nhận lấy usb, có lẽ cô đã lờ mờ đoán ra Tống Kiều muốn làm gì.
Cô nhất định phải ngăn cản Tống Kiều trước khi quá muộn.
- Cảm ơn em, chị có việc phải đi trước, hẹn gặp lại…
Tống Kiều vừa nói vừa mở cửa xe ngồi vào.
Từ Tranh không hiểu chuyện gì, chỉ đáp một câu trước khi chiếc xe của Diệp Ninh rời khỏi đó.
Mà trong lúc này, Tống Kiều đã có mặt ở căn cứ Bạch Hồ.
Đối diện với người mẹ mà cũng là chủ thượng lâu ngày không gặp, vậy mà gương mặt xinh đẹp kia chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Trái ngược với Tống Kiều, Rose hôm nay lại cực kỳ vui vẻ.
Bà ta không những cười dịu dàng, mà đến lời nói cũng vô cùng nhỏ nhẹ:
- Con gái của ta, mừng vì con đã tỉnh.
Con có biết ta lo lắng nhường nào không? Sự cố thế này tốt nhất đừng nên lập lại lần nào nữa.
Tống Kiều nhếch môi, vẫn là cái bộ dáng tùy ý bất cần.
- Con chân thành xin lỗi đã làm người thất vọng.
Lần này trở về chính là muốn nói đến thỏa thuận trước đây của chúng ta.
Rose nhấp môi son vào tách trà, bà cũng có suy nghĩ tương tự.
Để tránh đêm dài lắm mộng, kế hoạch tốt nhất nên được tiến hành.
Rose liếc mắt về phía Wilson, anh ta hiểu ý lập tức đem hồ sơ đã chuẩn bị trước đưa đến.
- Saly, đây là mục tiêu nhiệm vụ lần này.
Nhưng trước đó, cô phải cứu một người quan trọng ra ngoài đã.
Tống Kiều nhận lấy nhìn lướt qua, cất tiếng hỏi.
- Bảo tôi đến Hắc Dạ cứu người, nhiệm vụ này có hơi quá sức đấy.
Ai chẳng biết người đứng đầu tổ chức này là một tên điên chứ? Tôi không phải đối thủ của anh ta.
Rose mỉm cười, tao nhã đặt tách trà về vị trí cũ.
- Bởi vì là Hắc Dạ, nên ta mới không an tâm giao cho người khác.
Con là người có kỹ thuật tốt nhất ở đây, đương nhiên là phải để con đi rồi.
- Nhưng thưa chủ thượng đáng kính, con vẫn là người bị thương đấy.
Rose nhướn mày, liếc mắt về phía Wilson để anh ta thay mình giải thích.
- Cái này thì cô cứ yên tâm, thời hạn bao lâu cũng được.
Hơn nữa bên phía chúng ta sẽ cử người giúp đỡ, tuyệt đối an toàn.
Tống Kiều cầm lấy tài liệu dứt khoát đứng dậy
- Nói đùa gì vậy? Làm sát thủ sao có thể an toàn.
Nhưng vì thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ nhận.
- Con gái ngoan, thật hiểu chuyện…
Tống Kiều không đáp lời, chỉ xoay người rời đi.
Rose nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười trên môi đã