Diệp Ninh đã có ý định buông xuôi, nhưng vào giây phút cuối cùng Tống Kiều đã đổi ý.
Cô thu tay để Diệp Ninh ngã xuống sàn nhà.
- Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Coi như tôi trả ơn cứu mạng năm xưa cho cậu.
Diệp Ninh chật vật ngồi trên sàn, cố gắng hít lấy không khí để duy trì sự sống.
Gương mặt cô sớm đã đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, thậm chí ngay đến giọng nói cũng đã khàn đặc lại.
- Mình biết năm đó vì nhất thời đố kỵ mà gây ra chuyện sai lầm.
Mình cũng đang ngày ngày trả giá cho điều đó.
Nhưng mà Kiều Kiều, mình không muốn mất cậu…
Đây là những lời chân thành nhất của Diệp Ninh, chỉ vì suy nghĩ không thông mà cô đã phá hủy tình bạn với Tống Kiều, còn hại chết người mà mình yêu nhất.
Tống Kiều nhìn Diệp Ninh từ trên cao, gương mặt thoáng nụ cười trào phúng.
- Cậu trả giá ư? Cho đến thời khắc này cậu vẫn không có ý định nói sự thật với mình, vậy mà cậu nói là cậu đã hối hận? Nghe có buồn cười không chứ.
- Mình có lý do riêng.
Mình…
- Cậu thế nào?
Tống Kiều hỏi lại khiến Diệp Ninh nghẹn lời, cô có cảm giác Tống Kiều luôn nhìn thấu suy nghĩ bên trong của cô.
Diệp Ninh cúi đầu, chỉ có thể thành thật đáp:
- Đúng vậy, mình sợ cậu sẽ hận mình.
Bây giờ mình chỉ còn người thân duy nhất là cậu thôi.
Mình càng sợ cậu sẽ vì báo thù Rose mà bất chấp nguy hiểm.
Mình không muốn nhìn sự hi sinh của Diệp Ảnh trở nên vô nghĩa…
Tống Kiều cúi xuống túm lấy cổ áo Diệp Ninh, ánh mắt lạnh lùng trở nên sắc bén.
Được cop???? ????ại ﹟ ????r ùm????r????????ện.vn ﹟
- Vì ai hả? Cậu nói thử xem…
Diệp Ninh cười khổ, trong lời nói không giấu được sự ân hận bi thương.
- Phải, vì mình… mình bỏ thuốc cậu, hại cậu mang thai.
Cũng là mình làm lộ bí mật, khiến Rose tìm đến… đều là mình…
Chát…
Diệp Ninh hứng trọn cái tát phẫn nộ của Tống Kiều, nhưng cô không hề có cảm giác đau đớn.
Mùi máu tanh nơi khóe miệng như nhắc nhở cô về những chuyện mình đã gây ra.
Khiến cô chưa một đêm nào ngon giấc.
Tống Kiều đứng thẳng người, cô bây giờ cũng khó chịu chẳng khác gì Diệp Ninh.
- Cậu đã lựa chọn hi sinh tình bạn của chúng ta.
Cuối cùng hại chết hai mạng người vô tội.
Kẻ như cậu, không có tư cách bảo vệ bất cứ ai cả.
Đi đi, cậu cút ngay đi…
Mấy lời sau cùng Tống Kiều gần như là hét lên, Diệp Ninh biết bây giờ cô đang mất bình tĩnh nên có nói gì cũng vô dụng.
Nhưng cô không bỏ cuộc, không phải vì Tống Kiều mà còn vì bản thân cô nữa.
Diệp Ninh đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Nhưng trước khi rời đi, cô lấy ra một chiếc usb đặt lên bàn nước.
Tống Kiều còn chưa kịp hỏi đó là gì thì Diệp Ninh đã lên tiếng trước.
- Đây là những gì mình thu thập được từ Rose.
Mình không biết bà ta đang âm mưu cái gì nhưng trong kế hoạch đó cậu là nhân tố quyết định.
Mình hi vọng cái này sẽ giúp được cậu trong việc báo thù.
Tống Kiều cau mày, cô chẳng mấy hứng thú với những mưu tính của lão hồ ly đó.
Bởi vì dù sao cô cũng không có nhiều thời gian nữa, trước khi chết cô sẽ đem bà ta theo cùng.
Diệp Ninh không nhìn thấu được suy nghĩ của Tống Kiều, cô chỉ muốn giúp đỡ cái gì đó để chuộc tội.
Và quan trọng hơn cả, cô không thể đứng nhìn Tống Kiều dấn thân vào nguy hiểm.
Rời khỏi quán bar, Diệp Ninh một mình lái xe trong vô định.
Thành phố rộng lớn nhường này, lại không có một chỗ để cô dừng chân.
Đây là báo ứng đi, bởi cô đã tham lam thứ không thuộc về mình.
Diệp Ninh nhớ đến lần đầu tiên gặp được người con trai đó, nụ cười ấy có một sự ấm áp đặc thù.
Cô đã vì nụ cười khích lệ ấy mà nỗ lực.
Trong cái hoàn cảnh huấn luyện khắc nghiệt có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cô chỉ có một mong ước duy nhất là sống sót để có thể gặp lại người đó.
Cuối cùng, cô cũng đã vượt ải thành công để đứng vào hàng