Tống Kiều càng uống càng hăng, dưới sàn nhà vỏ chai rượu rỗng nằm la liệt.
Đàm Mặc nhìn không nổi nữa, lên tiếng ngăn cản:
- Đủ rồi, còn uống nữa thì tôi phải khiêng cô về đấy.
Tống Kiều chẳng thèm bận tâm, nghiêng ngả trên ghế đáp lời Đàm Mặc.
- Hôm nay tôi muốn say, anh không uống thì có thể đi, đừng ở đây cản trở.
Đàm Mặc lắc đầu, cũng không tiếp tục khuyên ngăn nữa.
Tính khí Tống Kiều hắn không lạ lẫm gì, có lẽ để cô say cũng là một cách giúp đỡ.
Giang Ân đứng bên ngoài, bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Nhìn nét lo âu của anh ta, Đàm Mặc không khỏi nhíu mày:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Giang Ân liếc sang Tống Kiều đang gà gật trên ghế sofa, nhỏ giọng đáp:
- Kỷ Đình Dạ đến rồi, hắn nói muốn gặp anh.
Đàm Mặc rủa thầm một câu, không nghĩ nhanh vậy mà hắn đã tìm ra nơi này.
Đàm Mặc lay người Tống Kiều, hơi cao giọng:
- Tỉnh tỉnh, Kỷ Đình Dạ tìm đến nơi rồi.
Tống Kiều phủi tay hắn ra, bực bội nói:
- Tránh ra, đừng có làm phiền bà đây.
Đàm Mặc cầm lấy ly nước đá trên bàn, không chút lưu tình hất thẳng vào mặt cô.
- Dậy đi, Hắc Dạ đang ở bên ngoài đó.
Tống Kiều ngồi bật dậy, đem nước trên mặt phủi phủi.
- Phát điên gì thế? Muốn chết à?
Tống Kiều định ra đòn phủ đầu, nhưng lại bị Đàm Mặc túm lên lôi đi.
Cô có hơi choáng váng, liên tục mắng chửi không ngừng.
Phía dưới quán bar lúc này là một cảnh tượng khá yên ắng.
Ngay sau khi Kỷ Đình Dạ tự giới thiệu, mọi người có mặt đều mang phong thái dè chừng.
Hai bên là thế giằng co, vẫn chưa có ai chủ động ra tay trước.
Đàm Mặc để Tống Kiều úp mặt vào tường, đứng ở trên cao nhìn xuống.
- Kỷ Tổng hôm nay đại giá quang lâm không biết có gì chỉ dạy?
Tuy hắn vẫn đang cười, nhưng nụ cười ấy khiến người ta sợ hãi.
Kỷ Đình Dạ sửa lại âu phục, cất giọng đều đều.
- Đàm lão đại quá lời rồi, hôm nay tôi chỉ đến đưa quà đáp lễ thôi.
Nụ cười trên gương mặt Đàm Mặc biến mất, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên đúng với hắn nghĩ, Kỷ Đình Dạ đem một khẩu súng được ngụy trang dưới hình dạng son môi đặt lên bàn rượu.
- Chủ nhân của thứ này có lẽ tâm trạng không tốt.
Tôi đã mời cô ấy làm khách mấy ngày.
Bao giờ Đàm lão đại có thời gian thì đến đón nhé.
Bàn tay đặt trên lan can của Đàm Mặc siết chặt lại, hắn biết Kỷ Đình Dạ đang trả thù mình.
Thế nhưng với thân thủ như Diệp Ninh mà lại rơi vào tay hắn thì thật vô lý.
Tống Kiều khoanh tay đứng phía sau, trên gương mặt lúc này không có quá nhiều cảm xúc.
Giống như việc Diệp Ninh sống hay chết không liên can đến mình, thái độ vô cùng thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng Đàm Mặc không trách cô, so với những gì Diệp Ninh đã làm thì cho dù Tống Kiều giết cô ấy cũng là điều dễ hiểu.
Biểu cảm của Đàm Mặc đều được Kỷ Đình Dạ thu vào mắt, trước khi đi còn không quên nhắn nhủ.
- Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Rose, bảo bà ta khoan hang chết đấy.
Kỷ Đình Dạ nói xong thì rời đi, xem nơi này như là chốn không người.
Tống Kiều tựa lưng vào tường, nói bằng giọng thích thú.
- Có vẻ chơi hơi lớn rồi.
Chỉ vì một cô gái vô dụng trói gà không chặt, có đáng không?
Đàm Mặc không quay đầu, lạnh lùng đáp:
- Hạ Mẫn Hi không vô dụng như