khuôn mặt Hàn Vân Phong từ ngỡ ngàng chuyển sang tối sầm lại.
Là ai, là ai có lá gan lớn như vậy dám lấy đồ của anh.
Món đồ này được anh xem như tính mạng mình, anh luôn luôn cẩn thận gìn giữ.
Mới hôm kia anh còn cầm nó trong tay,
căn phòng này cũng được anh đặt khóa đặc biệt.
Người thường không thể nào vào được.
Đồ của anh không tự dưng sẽ biến mất một cách dễ dàng như vậy!
Hàn Vân Phong nhanh chóng đi tới phòng giám sát, xem lại cảnh quay mấy ngày hôm nay.
Thật không ngờ trong một ngày mà có tận ba người đã ghé qua phòng của anh.
Người đầu tiên là Bùi quản gia , tiếp theo là Thomas, tiếp đến lại là Giang Nhạn Sương.
Vậy ruốt cuộc là ai đây ?????
Hàn Vân Phong nhanh chóng gọi ba người bọn họ tới,
Bằng mọi giá anh phải tìm lại được đồ vật mình đã mất.
Nhưng chỉ có Bùi quản gia và Giang Nhạn Sương là có mặt.
Khuôn mặt anh trầm xuống như mây đen bão táp đang chuẩn bị trút xuống bất cứ lúc nào.
Giọng nói của anh lạnh lùng đến đáng sợ.
Người đầu tiên anh hỏi là Bùi quản gia.
- Chú Bùi, mấy ngày gần đây chú có làm chuyện gì có lỗi với tôi hay không?
Bùi quản gia tự dưng bị hỏi như vậy quả thật không vui.
Ông là người đã theo cậu từ khi cậu mới chỉ bảy tám tuổi.
Ông xem cậu như người thân ruột thịt, tự dưng bị hỏi như vậy khiến ông vô cùng khó chịu.
Ông nghiêm túc thẳng thắn đáp lại lời của Hàn Vân Phong.
Thiếu gia, tôi đã nhìn cậu lớn lên từ khi còn tấm bé, nếu cậu không tin tưởng tôi thì tôi xin phép nghỉ việc.
Tôi thề với trời chưa hề làm bất cứ việc gì có lỗi với cậu.
Chỉ là hôm qua tôi đã giấu cậu tự ý vào phòng của cậu mà thôi.
Hàn Vân Phong thấy thái độ thẳng thắn như vậy của Bùi quản gia thì đã biết chuyện này không hề liên can tới ông.
Anh rời ánh mắt tới chỗ Giang Nhạn Sương.
Giang Nhạn Sương biết anh đã biết chuyện bị mất chiếc lắc tay của Hứa Hân Hoan.
Lòng cô thầm chửi rủa.
Lại là vì Hứa Hân Hoan , con nhãi đó chết rồi mà anh còn chưa buông bỏ sao???
Nhưng cô không hề lo lắng một chút nào.
Chiếc lắc tay đó đã bị cô phi tang, có nằm mơ cũng chưa chắc anh sẽ tìm lại được.
Giang Nhạn Sương giả vờ ngây ngốc nhìn Hàn Vân Phong.
Anh Vân Phong, chuyện gì xảy ra ở đây vậy ??.
Hàn Vân Phong lạnh lùng chỉ hỏi một câu, giọng nói của anh làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
- Hôm qua em vào phòng anh làm gì.
?
Giang Nhạn Sương tỏ ra đã hiểu vấn đề rồi À lên một tiếng.
Anh hỏi chuyện này sao? Hôm qua em thấy cửa phòng anh mở, tưởng anh về rồi nên mới vào.
Dù sao anh cũng đã đồng ý cưới em, nhưng em cảm thấy tâm trạng anh không vui nên muốn vào xem anh ra sao.
Nhưng vào vừa bước vào cửa đã thấy Thomas lén la lén lút ở cạnh giường của anh.
Cho nên em mới vào bảo cậu bé ra ngoài, xong rồi em cũng ra ngoài.
Vậy tóm lại là đã có chuyện gì xảy ra ?
Hàn Vân Phong chỉ vào chiếc hộp không bên cạnh mình, Giang Nhạn Sương lại tiếp tục diễn.
Ý của anh là chiếc lắc tay trong chiếc hộp này sao??? Nó biến mất rồi sao ???
Rồi cô ta cúi gằm mặt tỏ ra hối lỗi.
Đều tại em hết, nếu lúc đó em yêu cầu thằng bé Thomas cho kiểm tra, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
Là thằng bé đó, nhất định là nó đã lấy, ngay từ đầu khi thấy nó đứng