Hồ Vương Bảo đi vệ sinh xong thì bất ngờ bị một người bịt miệng cậu bằng thuốc mê.
Thế là ý thức của cậu mờ dần rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại cậu thấy mình đang ở trong một nhà kho bỏ hoang.
Tay chân bị trói lại, miệng bị nhét dẻ.
Có lẽ cậu đã bị người ta bắt cóc.
Cậu phải nhanh chóng liên lạc với mẹ mới được, nhưng sờ vào túi thấy điện thoại của cậu không còn nữa, giờ biết làm sao đây ???
Hồ Vương Bảo chợt nghĩ đến chiếc thắt lưng của mình, đây là chiếc thắt lưng cậu nghiên cứu để phát tín hiệu trong trường hợp khẩn cấp.
Nó có cả định vị nên mọi người có thể dễ dàng tìm thấy cậu.
Nhưng khổ nỗi cậu chỉ mời gắn cho nó một con chip để phát tín hiệu sos mà thôi , không thể phát tín hiệu cho mẹ đc.
Thôi ! có còn hơn không, mong sao sau khi cậu phát tín hiệu sẽ nhanh chóng có người đến cứu.
Nghe thấy có động tĩnh từ bên ngoài, Hồ Vương Bảo liền giả vờ vẫm đang còn ngủ.
Người bước vào là Giang Nhạn Sương và Tonny.
Họ nói chuyện với nhau toàn bằng tiếng Anh nhưng cậu vẫn hiểu.
Giang Nhạn Sương lên tiếng trước.
-Tonny, đứa bé này hay là chúng ta bán nó tới Đông Nam Á , tới chỗ khai thác mỏ vàng là được.
Giá bán ở đó cũng khá cao, với lại nơi đó hẻo lánh , có muốn chạy cũng không thoát được.
Tonny vuốt ve khuôn mặt của Giang Nhạn Sương , sờ mông cô rồi lên tiếng.
- Chỉ cần baby thích, cái gì anh cũng chiều.
Miễn là em có thể đáp ứng được anh.
Ai za, chuyện đó anh khỏi phải lo.
Mẹ thằng nhóc này nhìn cũng không tệ, tới lúc đó cho anh chơi đùa thoải mái.
Anh có biết những năm này không có anh em phải sống vất vả như thế nào không.
???
Để leo lên được vị trí như ngày hôm nay, em đã phải tốn rất nhiều công sức.
Em đã phải hao tâm tổn trí suốt sáu năm loại bỏ vợ cũ của Hàn Vân Phong, rồ loại bỏ cả Hàn Long, người không muốn em bước vào cửa nhà họ Hàn.
Bây giờ tự dưng lại nhảy ra hai mẹ con bọn họ khiến em rất bất mãn.
Anh chỉ cần giải quyết sạch sẽ hai người này, một thời gian nữa em sẽ kết hôn với Hàn Vân Phong.
Tới lúc đó,Chỉ cần làm cho hắn ta chêt ngoài ý muốn là toàn bộ gia sản Hàn gia sẽ thuộc về chúng ta.
Nhưng thực ra trong lòng cô ta không hề nghĩ vậy, cô muốn nhân cơ hội này dùng Hàn Vân Phong trừ khử Tonny.
Đồng thời làm nhục Hồ Tuyết Liên, từ đó sẽ chẳng còn ai ngáng đường cô nữa.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, kế hoạch của cô quá hoàn hảo rồi.
Nhưng Giang Nhạn Sương đã mắc phải một sai lầm lớn, người cô gặp phải lần này là hai mẹ con nhà Hồ Tuyết Liên thì cô ta chỉ có nước chưa đánh đã bại mà thôi.
Hồ Vương Bảo nghe mà cười khẩy , hóa ra bọn này muốn bắt cóc tống tiền mẹ cậu, đã thế lại còn muốn hãm hại mẹ cậu nữa chứ.
E rằng bọn này có lẽ nằm mơ giữa ban ngày.
Tuy rằng cậu không biết mẹ cậu lợi hại như thế nào nhưng cậu biết mẹ cậu có thân thủ không tệ.
Cậu chỉ cần chờ đợi mẹ cậu tới cứu mà thôi!
Hồ Vương Bảo an tâm ngủ một giấc ngon lành bỏ mặc mọi chuyện xung quanh, cậu biết điều quan trọng bây giờ chính là bảo toàn thể lực.
Trời đã tối, chiếc bụng của cậu đã kêu lên ục! ục!
Bọn họ chắc không bỏ quên cậu đấy chứ !!!
Sẽ không để cậu đói tới ngất đi đâu nhỉ ????
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng giày cao gót vang vọng khắp cả nhà kho.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hồ Vương Bảo biết có người tới liền nhắm mắt giả vờ.
Giang Nhạn Sương bước tới chỗ cậu, nhìn khuôn mặt non nớt trắng trẻo của cậu mà trong lòng bừng bừng lửa giận.
Thằng bé này rất kháu khỉnh, rất đẹp trai, rất giống Hàn Vân Phong, nhưng nó không nên tới đây làm hỏng kế hoạch của cô.
Giang Nhạn Sương tát một cái thật mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Vương Bảo.
Tên nhóc thối thà ngươi vẫn còn chưa tỉnh hả, xem ra tác dụng của thuốc này quá mạnh.
Như vậy cũng tốt, ngươi không tỉnh lại thì đỡ phiền tới kế hoạch của ta.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ còn chờ ngươi mang tiền về cho ta nữa chứ !!!!
Giang Nhạn Sương quay lưng bước ra ngoài, Hồ Vương Bảo mở mắt trừng trừng nhìn cô ta.
Cũng may mà tâm lực của cậu vững, nếu không đã bị bại lộ rồi.
Đau quá, đau quá, Hồ Vương Bảo lấy tay lên xoa mặt của mình, cái tát này nhất định cậu phải cho cô ta nếm mùi mới được.
Giang Nhạn Sương nghe phía sau lưng có tiếng sột soạt, cô cảnh giác quay đầu lại kiểm tra.
Nhưng không thấy có động tĩnh gì mới yên tâm rời đi.
Chắc có lẽ