Hồ Tuyết Liên cũng kinh ngạc không thôi.
Thậy không ngờ cô và Trạm Tín lại là anh em chuyện này quá là trùng hợp.
Bạch Uyển lên tiếng hỏi han.
Trạm Tín.
Bao nhiêu năm nay cháu sống như thế nào.
Mẹ của cháu có khỏe không ????
Trạm Tín mơ hồ đáp lại lời của Bạch Uyển.
Cháu sống cùng mẹ rất tốt.
Từ nhỏ cháu cùng mẹ sống ở nước ngoài, cho tới khi cháu trưởng thành, qua một lần về nước, cháu cảm thấy yêu nơi này vô cùng nên đã ở lại.
Mẹ cháu thì vẫn sống ở bên đấy, còn cháu muốn theo đuổi con đường phục vụ đất nước nên mới ở lại.
Nhưng thật ra không phải vì thế, anh ở lại đây là bởi vì trong một lần tới Thanh Thành tìm ba, anh đã gặp Hồ Tuyết Liên.
Cô mang lại cho anh một cảm giác rất khác lạ, gần gũi , thân quen , ấm áp mà từ trước đến nay ngoài mẹ của anh thì không một người phụ nữ nào khác có.
Anh tự nhủ với lòng mình rằng có lẽ cô là định mệnh của đời anh.
Nơi này là quê hương của cô, anh muốn theo đuổi cô nên mới ở lại.
Trạm Tín không ngờ thân thế của mình lại phức tạp tới vậy.
Từ nhỏ cậu sống một mình với mẹ, mẹ cũng chưa bao giờ kể về ba cho cậu nghe.
Cậu cũng đã tìm kiếm ông ấy rất nhiều năm nhưng đều không có một chút tin tức gì.
Xem ra thứ tình cảm mà anh tìm thấy từ người Hồ Tuyết Liên hóa ra lại là tình thân ruột thịt.
Trạm Tín bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, Hồ Tuyết Liên là em gái của anh cũng tốt.
Từ nay về sau anh đã có thêm người thân, không còn cô đơn nữa.
Trạm Tín thấy bây giờ cũng đã quá trễ, mọi người cũng đều cần được nghỉ ngơi nên anh xin phép về nhà, hẹn khi khác lại tới.
Hồ Tuyết Liên ra cửa tiễn anh, cô thật không ngờ trái đất này lại nhỏ bé tới vậy.
Nhưng đây có lẽ là một chuyện tốt đối với cô.
.
Cô biết Trạm Tín có tình cảm với cô.
Nhưng cô không hề có tình cảm với anh, cô và anh đơn thuần chỉ là tình bạn bè, tình chiến hữu mà thôi.
Bây giờ thì cô không cần bận tâm chuyện này nữa rồi.
!.
Hàn Vân Phong đỡ cho Hồ Tuyết Liên một nhát dao
Con dao đâm trúng vào bả vai anh, tuy không phải là vết thương chí mạng nhưng chảy rất nhiều máu.
Nếu không được băng bó kịp thời thì khó tránh khỏi rủi ro.
Hàn Vân Phong rời khỏi nhà kho, tâm trạng anh vô cùng nặng nề.
Anh lái xe về biệt thự mà không tới bệnh viện.
Vừa bước tới cửa, Hàn Vân Phong do mất máu quá nhiều nên đã ngất đi.
Bùi quản gia vội vã dìu anh về phòng rồi gọi bác sĩ gia đình.
Bác sĩ tới nơi, rửa vết thương rồi băng bó xong xuôi mới rời đi.
Hàn Vân Phong hai mắt nhắm nghiền, mi tâm của anh nheo lại, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Trong mơ màng anh thấy hình bóng Hồ Tuyết Liên, cô ấy nhìn về phía anh đầy oán giận rồi dần dần rời xa trong làn khói trắng mở ảo.
anh muốn chạy theo nhưng chân muốn bước lên một bước cũng không thể.
Anh gào thét trong tuyệ vọng.
Tuyết Liên, ở lại với anh, đừng rời xa anh
Tuyết Liên.
.
Tuyết Liên!
Hàn Vân Phong bừng tỉnh giấc, miệng vẫn luôn gọi tên Tuyết Liên.
Bùi quản gia vẫn túc trực bên giường anh, khi thấy anh đã tỉnh dậy, ông liền chạy lại.
- Thiếu gia, người tỉnh rồi, người có cảm thấy khó chịu ở đâu không ?
Hàn Vân Phong lắc đầu rồi cầm lấy cốc nước bên cạnh giường uống một hơi cạn sạch, anh bồi hồi nhớ về giấc mơ khi nãy.
Cũng may chỉ là mơ mà thôi!
Cô ấy vẫn còn sống, anh vẫn có thể theo đuổi cô ấy một lần nữa.
Bây giờ trời cũng đã sáng, Hàn Vân Phong muốn xuống giường thay đồ đi tới biệt viện nhà họ Hồ.
Tuy anh vẫn đang bị thương nhưng anh không muốn lãng phí một phút giây nào cả.
Anh sợ rằng cô ấy muốn rời xa anh một lần nữa, anh sẽ không sống nổi mất.
Hàn Vân Phong nén cơn đau nhức từ vai, anh vén chăn ngồi dậy bước xuống giường.
Bùi quản gia thấy sắc mặt cậu rất kém, sợ cậu xảy ra chuyện nên vội vã ngăn cản.
- Cậu chủ, cậu muốn đi đâu.
Đợi vài ba ngày nữa vết thương của cậu đỡ hơn thì hẵng đi.
- Không, vài ba hôm nữa sẽ muộn mất.
Cô ấy sẽ lại rời khỏi đây, như vậy gặp lại cô ấy sẽ rất khó.
- Cậu chủ, cậu nói