Hàn Vân Phong tới trước cửa biệt viện nhà họ Hồ, quả nhiên cô ấy không muốn gặp anh nên sai người tới đuổi anh.
Nhưng Hàn Vân Phong đâu có phải người mới thấy khó đã lùi bước, cô không muốn gặp anh, anh sẽ đợi tới khi cô đồng ý gặp mặt anh mới thôi.
Và thế là anh đứng đợi ngoài cửa.
Những ánh nắm sáng mai chiếu sáng lên người anh,
Khuôn mặt trắng sáng không một chút tì vết, những đường góc cạnh đẹp đẽ khắc họa một người đàn ông trưởng thành.
Anh cứ đứng như vậy ngoài trời,dưới chân anh là hình dáng của một người đàn ông thanh lịch, ngay thẳng.
Tầm tám giờ sáng, ánh nắng đã bắt đầu gay gắt, trán anh đã đổ lấm tấm mồ hôi nhưng dáng người vẫn đứng thẳng tắp hiên ngang.
Một chiếc siêu xe thể thao dừng trước cửa của biệt viện.
Một chàng trai đầy vẻ cá tính, khuôn mặt điển trai năng động tiến về phía cổng vào.
người bước xuống xe không ai khác là Trạm Tín.
Hôm qua về tới nhà anh đã rất buồn,buồn vì anh không thể tiếp tục theo đuổi Hồ Tuyết Liên được nữa.
Nhưng sau một đêm, anh đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.
Không thể thành vợ chồng nhưng anh và cô ấy mãi mãi là anh em .
Anh thay vì quan tâm chăm sóc cô ấy như một người chồng thì thay vào đó sẽ luôn luôn đứng ở phía sau bảo vệ, ủng hộ cô ấy.
Trạm Tín nhìn thấy Hàn Vân Phong đang đứng ở đấy thì vẫm giả vờ như không thấy gì.
Cho đáng đời anh ta, ai bảo anh ta không biêt đường trân trọng Tuyết Liên cơ chứ !!!
Phải cho anh ta một bài học xứng đáng thế mới công bằng.
Trạm Tina đi còn chưa tới cổng chính thì đã nghe thấy một gio giọng nói lạnh lùng kèm theo phần uy hiếp từ phía sau.
- Trạm Tín , tốt nhất anh đừng tới đây làm phiền cô ấy.
Anh mà dám có ý nghĩ gì không nên thì đừng trách tôi không nể tình.
Trạm Tín nghe xong mà cười mỉa mai nhìn Hàn Vân Phong.
- ý anh là sao???? Tôi đây không hiểu cho lắm.
Đối với tôi Tuyết Liên là một phần không thể thiếu.
rồi anh đi thẳng vào trong biệt viện, hai tay đút túi quần, miệng huýt sáo nghêu ngao.
Hàn Vân Phong chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng lưng đang tiến mào mà nắm chặt nắm đấm trong tay.
Anh muốn, rất muốn dạy dỗ người đang có âm mưu muốm cướp vợ anh một trận, dù cho trên người anh có bị thương đi chăng nữa anh cũng không hề suy nghĩ gì cả.
Nhưng anh biết mình không thể, đây là trước cửa biệt viện Hồ gia, anh mà làm như vậy thì chỉ càng làm cho cô tức giận hơn mà thôi.
Trạm Tín vào phòng khách, chỉ thấy tiểu Bảo đang cầm chiếc thắt lưng lên đăm chiêu suy nghĩ như một ông cụ non.
anh bước lại gần cười tươi với cậu, từ trong túi lấy ra một mô hình trực thăng mini rồi đưa cho cậu.
- Cậu nhóc , đang làm gì đấy.
Không biết cháu thích gì nên chọn món này , cháu có thích không ??
Hồ Vương Bảo nhìn vị cảnh sát hôn qua cứu mình, hôm nay lại tới, có lẽ là muốn gặp mẹ của cậu.
Cậu nhìn rồi đánh giá từ đầu tới chân một lượt.
Người này cũng không tệ, thân hình cao ráo, tướng tá cũng đẹp trai.
Công việc cũng ổn định.
nói chung là đầy đủ hết tất cả những yêu cầu của cậu.
Còn hơn cái người ba bạc tình của cậu.
Hôm qua cậu vừa nhìn là biết người này cũng thích mẹ cậu , đã thế cậu sẽ làm mối cho hai người họ vậy.
Hồ Vương Bảo phẩy phẩy tay kêu Trạm Tín lại gần thủ thỉ.
- Có phải chú thích mẹ của cháu đúng không ? Chỉ cần chú đối xử tốt với mẹ của cháu thì cháu sẽ giúp chú.
Những tưởng Trạm Tín sẽ gật đầu đồng ý, nhưng thật không ngờ anh ta lại mỉm cười rồi cốc đầu cậu một cái.
Nhóc con, chuyện của người lớn, cháu đừng can thiệp vào .
Mẹ cháu vẫn chưa nói cho cháu biết sao???
Lần sau phải gọi là Bác, chứ không phải là chú đâu nhé !!!
Là bác họ đấy, cháu hiểu không ?
Hồ Vương Bảo hai mắt mở to, cậu lần này đã sai rồi sao ???
Gọi là bác họ, vậy hóa ra đây là anh họ của mẹ à , chuyện này xảy ra từ khi nào vậy ????.
Rõ ràng hôm qua còn là bạn bè, sao tự dưng hôm nay lại thành anh em họ