Hai người Hàn Vân Phong cùng Hồ Tuyết Liên mấy phút trước còn là kì phùng địch thủ thì mấy phút sau đã là anh em đồng cam cộng khổ.
Đám người đó bao vây , chia tách hai người bọn họ ra.
Dù trận chiến khi nãy đã tiêu hao không ít thể lực của hai người bọn họ, nhưng để giải quyết hết đám lâu la này thì vẫn có thể.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, người bên phía Hàn Vân Phong đã bị anh xử lý sạch sẽ.
Còn bên phía Hồ Tuyết Liên cũng chỉ còn lại vài ba tên, Hàn Vân Phong định chạy đến giúp đỡ thì thấy một tên trong số đó đang vung gậy đập về phía lưng cô.
Hàn Vân Phong hét lên
Tuyết Liên, cẩn thận phía sau
Nhưng mà không kip, một gậy này đã đánh trúng thân hình mảnh mai của cô,
Hồ Tuyết Liên bị trúng một gậy, khóe miệng đã rỉ máu nhưng vẫn kiên trì, cô quay lại đoạt lấy cây gậy từ trong tay đối phương đạp cho hắn ta một cước làm hắn ta văng ra xa mười mấy mét.
cô cầm gậy trong tay rồi giải quyết nốt những tên còn lại trong vòng có mấy chục giây.
Hàn Vân Phong chạy đến nơi thì cô đã giải quyết xong bọn họ, anh nhìn cô đầy lo lắng hỏi thăm , muốn tiến lên xem ngoài đòn khi nãy ra cô còn bị thương chỗ nào nữa không.
Hồ Tuyết Liên thấy anh muốn tiến lên liền lập tức lùi lại theo bản năng, khiến anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đột nhiên từ trong xe, một người đàn ông tay cầm súng chĩa vào huyệt thái dương của lưu quản gia bước xuống.
Phằng.... Một tiếng súng kết thúc cuộc đời của Đại Cao, làm vang vọng khắp cả một vùng ngoại ô đã thu hút được sự chú ý của hai người họ.
Hồ Tuyết Liên cùng Hàn Vân Phong nhìn lại phía phát ra âm thanh, thấy hắn ta chĩa súng vào đầu quản gia, Hồ Tuyết Liên lên tiếng
Ngươi muốn làm gì, tìm chết phải không???
Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.
Một mạng đổi một mạng, ngươi hãy giế.t chết Hàn Vân Phong thì ta sẽ thả quản gia của ngươi ra
Thấy cô vẫn đứng im bất động, hắn ta bắn xuống đất, khoảng cách chỉ còn một chút nữa là trúng chân của quản gia.
Ngươi không đành lòng sao???? hắn lại lên tiếng.
Quản gia thấy tình hình này không ổn, giọng nói bất an lên tiếng.
Tiểu thư, đừng nghe theo lời hắn ta.
Cho dù cô và Lão gia Hàn gia có thù hận, nhưng người đứng trước mặt cô là Hàn Vân Phong.
Anh ta không liên quan gì đến chuyện này cả.
Thân già này của tôi không đáng để cho cô phải giết người đâu, tiểu thư mà nghe lời hắn thì làm sao tôi có thể ăn nói với lão gia quá cố được đây
Hồ Tuyết Liên lạnh lùng lên tiếng
Chuyện của tôi không tới lượt quản gia quyết định
Hồ Tuyết Liên rút từ thắt lưng ra một khẩu súng chĩa thẳng vào trán Hàn Vân Phong không một chút do dự.
Hàn Vân Phong thấy cô đối xử với mình như thế, trái tim anh đau đớn như có ngàn mũi kim đang đâm vào vậy.
Bất giác anh lùi lại, trái tim như đang rỉ máu ,giọng khàn khàn lên tiếng.
Tuyết Liên à, sự thật không phải như vậy đâu.
Anh không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh dám dùng tính mạng của anh ra đảm bảo ba anh tuyệt đối không làm gì tổn hại đến nhà họ Hồ cũng như chú Hồ cả.
Hồ Tuyết Liên không để lời anh ta nói vào trong lòng, cô tiến lại gần.
Anh lùi một bước, cô tiến hai bước đến khi nòng súng lạnh lẽo đã dí vào đầu anh.
Theo vô thức anh đưa tay đẩy cô ra, nhưng thân thể đàn ông và phụ nữ có khác biệt.
Nơi đó đồi núi nhấp nhô, mềm mềm khiến anh bóp nhẹ một cái rồi mới ý thức được việc mình đã làm.
Hồ Tuyết Liên đỏ mặt, không biết là do tức giận hay là xấu hổ nữa, cô dùng chân đá thẳng vào