Hứa Hân Hoan giả vờ hiền lành khép nép, miệng mỉm cười tiến tới chào hỏi.
-Em chồng, em muốn uống gì không.
Cô cố ý gọi em chồng để Giang Nhạn Sương biết vị trí của mình ở đâu.
Cô ta chỉ là em họ mà thôi.
Nhưng hình như cô gái này không hề biết điều một chút nào, cô ta bày ra cái vẻ mặt khó chịu lên tiếng.
- Tôi khát rồi, pha cho tôi một ly cà phê sữa.
Hứa Hân Hoan gật đầu ra ngoài làm theo, chỉ năm phút sau đã mang vào cho cô ta một ly cà phê nóng hổi.
Giang Nhạn Sương cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm liền nhăn mặt cáu gắt.
-Thời tiết nóng thế này mà cô lại pha một ly cà phê nóng sao?? Cô muốn tôi bỏng chết à.
Thật là không biết điều.
-Xin lỗi, chị không biết.
Để chị làm ly khác cho em.
Hứa Hân Hoan vẫn bày ra cái vẻ mặt nhu nhược , hiền lành ,yếu đuối ấy ra rồi bưng ly cà phê ra ngoài.
Lúc sau cô mang vào một ly cà phê đá, Giang Nhạn Sương nhấp một ngụm rồi dằn mạnh chiếc ly xuống dưới bàn.
Chẳng nhẽ pha một ly cà phê cho tôi mà khó tới thế sao, chị không cho tôi chết nóng được thì bây giờ chị cho tôi chết lạnh à.
Cổ họng tôi vốn đã yếu, uống mấy thứ này vào để tí nữa đi gặp bác sĩ à.
Hứa Hân Hoan , chị thật độc ác.
Hứa Hân Hoan trong lòng đã chán ghét cái kiểu thái độ này của cô ta rồi, cô không nói gì bưng ly cà phê đi ra, pha cho cô ta ly khác.
Lần này cô ta mà chê thì cô cho cái tên Giang Nhạn Sương này biết tay.
Pha xong ly cà phê, cô đưa cho Giang Nhạn Sương, gương mặt đã mất đi ý cười.
Giang Nhạn Sương cười khinh bỉ.
Đúng là đũa mốc mà đòi trèo mâm son, cứ tưởng anh Hàn Phong lấy được thiên kim tiểu thư nào đó nên tôi mới từ bỏ.
Thật không ngờ anh tôi lại lấy một con cóc ghẻ như cô về làm vợ
Tôi nói cho cô biết, lần này tôi về đây nhất định tôi sẽ cướp được anh ấy từ trong tay cô.
Tôi với anh ấy chỉ là anh em họ , không cùng huyết thống nên tôi hoàn toàn có thể làm vợ anh ấy.
Cô và anh ấy tuy đã kết hôn nhưng hai người chưa tổ chức hôn lễ , trong xã hội này, anh ấy vẫn có tiếng là người độc thân.
Chắc cô đã tìm cách trèo lên giường anh ấy để ăn vạ đúng không , loại đàn bà như cô thì chỉ còn có cách đó mà thôi.
Cô chẳng khác gì loại gái làng chơi rẻ rách ngoài đường
Ngọn lửa giận trong lòng Hứa Hân Hoan đang bùng cháy giữ dội, từ trước đến nay cô vốn là người giỏi chịu đựng.
Nhưng không hiểu sao khi đứng trước mặt cô ta thì khả năng nhẫn nhịn của cô đã đi đến giới hạn.
Có lẽ là do cô ta dám ngang nhiên khiêu chiến cưới chồng cô, đã thế còn dán gọi cô là gái làng chơi.
Đã thế cô phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ.
Hứa Hân Hoan nắm chặt ly cà phê trong tay, tay còn lại của cô đã giơ lên cái tát
Giang Nhạn Sương đang cái vẻ dương dương tự đắc bỗng quay ngoắt 180° thành cái vẻ mỏng manh yếu đuối.
Cô ta hất ly cà phê mà cô đang cầm trên tay vào thẳng mặt rồi ấm ức khóc.
-Chị Hân Hoan à, dù sao em cũng là em gái của anh Hàn Phong, là người một nhà với