Tháng sau là vào mùa thu rồi, tiết trời cũng dễ chịu.
Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, váy cưới của em anh đã nhờ nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới làm rồi, nhưng phải tháng sau mới xong cơ.
Hứa Hân Hoan không ngờ tới anh đã chuẩn bị đầy đủ cho mình đến thế, chẳng nhẽ thời gian này anh đang bận rộn để chuẩn bị lễ cưới cho cô sao.
Cô buông đũa xuống dùng hai tay nhéo má anh cười như hoa nở mùa xuân.
- Được,tháng sau cưới.
nhưng anh làm sao biết số đo của em mà đặt chứ ???
- ngày nào anh chẳng ngắm em , làm sao mà không biết chứ.
Từng chân tơ kẽ tóc của em anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.
Ánh mắt Hàn Vân Phong nhìn cô đậm thêm một chút tình ý khiến cô đỏ mặt.
Đã là vợ chồng với nhau một thời gian rồi nhưng mỗi khi anh nhắc tới đề tài này không hiểu sao mặt cô luôn đỏ lên như quả dây tây vậy.
Cô càng như vậy, càng k.ích thích dụ.c vọng trong lòng Hàn Vân Phong.
Giọng anh đã lạc đi mấy nhịp.
- Hân Hoan à, anh đói.
Hứa Hân Hoan ngượng chín mặt, thật không ngờ anh lại khỏe đến thế.
từ khi cô trở về từ ngoài đảo tới bây giờ, hầu như ngày nào anh và cô cũng động phòng hoa trúc cả.
Vậy mà hình như càng ngày nhu cầu của anh không hề giảm mà con tăng lên là đằng khác.
Hứa Hân Hoan gắp liên tiếp cho anh hai ba món khiến bát của anh đã đầy ắp đồ ăn.
Cô mặt tỉnh bơ trả lời.
-Ăn đi , chẳng phải anh kêu đói sao.
Ăn nhiều vào nhé.
Hàn Vân Phong ngậm ngùi ăn hết đồ ăn, vẻ mặt ấm ức nhưng không dám nói gì.
anh biết rằng không thể nào đắc tội với cô được , nếu không tối nay anh sẽ nằm ở ghế sô pha như chơi.
Xong bữa , cô cười khoái trí về phòng đọc sách.
Hàn Vân Phong lẽo đẽo theo sau cô..
Anh tắm rửa xong, quấn một chiếc khăn tắm ngang eo, mùi sữa tắm tính lan tỏa khắp căn phòng.
Cơ thể rắn chắc, từng múi cơ nổi lên cuồn cuộn khiến bất kì ai nhìn vào cũng không thể nào cưỡng lại nổi.
Hứa Hân Hoa đang nằm dài trên giường đọc sách, cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, cơ thể chỗ lồi chỗ lõm làm Hàn Vân Phong nuốt một ngụm nước bọt.
Cô lén nhìn anh rồi lại cúi đầu vào trang sách, nhưng mặt đã đỏ đến tận mang tai.
Yết hầu của anh không ngừng nhấp nhô lên xuống.
Anh tiến lại gần ghé vào tai cô thủ thỉ, thổi hơi thở ấm áp rồi cắn nhẹ vành tai cô.
Mỗi lần anh làm vậy với cô là cơ thể của cô đều không thể kháng lại nổi, miệng cô khẽ phát ra âm thanh khe khẽ như một chú mèo nhỏ đang chờ được vuốt ve.
Chẳng mấy chốc hai người đã không mảnh vải che thân, quấn quýt lấy nhau .
Một đêm tình tứ triền miên, dịu dàng có, mãnh liệt cũng có dần dần trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hân Hoa mệt đến nỗi không dậy nổi , cả người cô chỗ xanh chỗ tím.
Cô