Tộc trưởng thở dài bất lực, ông dặn dò cho người chuẩn bị tiệc rượu để tối nay tiếp đãi cô.
Chuyến đi này cô đã chuẩn bị kĩ lưỡng chứ không phải bồng bột nhất thời.
Bỉ ngạn Hồ điệp trên lưng cô ngoài chứng minh thân phận ra còn là bản đồ của Cấm Địa.
Có bản đồ trong tay thì còn sợ gì chứ.
Sáng sớm hôm sau, mọi người trong tộc đã đợi sẵn ở chân núi.
Tộc trưởng phân phó cho A Lực - chàng trai hôm qua nói chuyện với cô cùng hai người nữa dẫn cô lên núi.
Tiểu Linh nắm tay cô , vẻ mặt đầy lo lắng.
Cô vỗ vỗ mu bàn tay của Tiểu Linh, gật đầu chào tạm biệt dân làng rồi rời đi cùng A Lực.
Ngọn núi Vân Vụ có năm tầng, tầng trên cùng quanh năm tuyết phủ trắng xóa cũng là tầng mà cô phải tới.
Tầng thứ hai là mê cung bỉ ngạn.
Tầng ba là rừng nguyên sinh với đầy thú dữ.
Tầng bốn và tầng năm là rừng thảo mộc.
Người dân trong làng chuyên lấy hương liệu từ đây nên đường đi khá rõ.
Nhưng nếu là người ngoài thì chưa chắc đã đi qua được hai tầng dưới cùng này rồi chứ đừng nói gì là tiến lên tầng kế tiếp.
A Lực cùng hai người còn lại chỉ dẫn cô đi qua tầng bốn và tầng năm được thôi.
Còn những tầng còn lại là Cấm địa rồi, cô phải tự mình vượt qua.
Bọn họ sẽ chờ cô ở cửa vào tầng thứ ba.
Hứa Hân Hoan trước khi đi dặn dò bọn họ, nếu ba ngày sau mà không thấy cô trở lại thì không cần đợi cô nữa.
Theo kế hoạch ban đầu, Hứa Hân Hoan sẽ mất khoảng tầm ba ngày để lấy được thứ mình cần.
Ở đây không có sóng, la bàn cũng không hoạt động được.
Tất cả phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Cô tự tin tiến vào tầng thứ ba của ngọn núi.
Khác hẳn không khí trong lành thoang thoảng mùi dược liệu của hai tầng trước, tầng này mây mù bao phủ dày hơn.
Dù trời đã chuyển sang giữa trưa nhưng mà mây mù vẫn giày đặc, xung quanh không khí khá ẩm thấp.
Xung quanh toàn là những cây đại thụ đã phủ đầy rêu xanh, ngọn núi này có độ dốc không quá khó để trèo.
Nhưng đó là đối với cô mà thôi ,còn nếu là đối với người khác thì chắc họ đã sớm từ bỏ.
Hứa Hân Hoan cầm tấm bản đồ được cô chuẩn bị từ trước ra để dò đường.
đi được khoảng tầm một tiếng, trực giác mách bảo cô có điều gì đó không ổn.
Cô luôn cảm thấy có cái gì đó như đang theo dõi mình.
Vừa đi , cô vừa chầm chậm quan sát những thứ xung quanh.
Từ trong bụi rậm cách đó không xa, đột nhiên lao tới một con lợn rừng đen xì,to lớn.
Hai cái răng nanh của nó đã dài như hai cái sừng , nó như điên lao về phía cô.
Cô biết trong rừng này có thú dữ, nhưng không thể ngờ nó lại to lớn đến thế, đây là địa bàn của nó, nếu cô mà giao chiến thì sẽ rơi vào thế bất lợi.
Cho nên cô chọn phương án vừa đánh vừa lui.
May mắn bên cạnh cô có một khúc gỗ, cô dùng nó nhanh chóng đánh vào con lợn hung hãn kia.
Nhưng hình như nó không hề biết sợ mà còn tấn công cô mạnh hơn
Tay của cô vì không cẩn thận đã bị nó đụng phải, tạo thành một vết rách lớn trên da.
Không còn cách nào khác cô đành phải rút con dao găm mang theo để phòng thân nhắm chuẩn thời điểm phi thẳng vào mắt con vật.
Một tiếng hét kêu lên chói tai rồi con lợn