Ánh bình minh bắt đầu trải dài khắp cánh đồng, sưởi ấm vạn vật.
Hứa Hân Hoan từ từ mở mắt ra, khung cảnh thơ mộng xung quanh khiến lòng cô thư thái không ít.
Cô muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại có phần nhức mỏi và đau đớn.
Hứa Hân Hoan về phía khu rừng suy nghĩ về nguyên nhân tại sao lại bị ngất.
Nhìn thật kĩ cô mới phát hiện ra phía ráp ranh vưới rừng rậm màu của hoa bỉ ngạn đậm hơn trên này.
Cái màu đỏ thẫm đó làm thành một viền ngăn cách hai tầng núi, nhưng bông hoa mỗi cánh đều có răng cưa nhọn.
Theo trí nhớ của cô, ba cô đã từng nói bỉ ngạn có rất nhiều loại nhưng chỉ duy nhất một loại hiếm thấy nhất đó chính là Bỉ ngạn Nữ hoàng.
Loài nàu màu hoa đỏ thẫm, mỗi cánh đều có răng cưa, thân lại có gai nhọn, mỗi gai đều có độc.
Mỗi khi chúng nở hoa, phấn hoa là một chất kịch độc.
Nếu hít nhiều thì mất mạng, còn nhẹ thì sẽ hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Nhưng nếu biết cách sử dụng thì nó lại là một vị thuốc tốt ngang nhân sâm nên đã bị khai thác cạn kiệt.
Theo như thế thì loại bỉ ngạn kia chính là loại mà ba cô đã nói đến.
Hứa Hân Hoan tự cảm thấy mình rất may mắn, nếu chạy trực tiếp từ tầng thứ ba lên tầng thứ hai thì chắc hẳn cô sẽ bị độc chết bởi đám hoa bỉ ngạn đó mất.
May mà cô đã dùng xào phi qua nhưng chắc do tiếp xúc quá gần nên cô đã hít phải phấn hoa nên mới ngất đi.
Cái bụng của cô giờ đã róng chống khua chiêng , cô đành cố gượng dậy lấy từ trong túi ra lương khô và nước.
Người xưa nói không sai, có thực mới vực được đạo.
Sau khi đã ăn no cô cảm thấy cả người đã bớt đi phần mệt mỏi.
Nhưng cánh ta chỗ bị thương hình như đã bị nhiễm trùng.
Nếu cứ tiếp tục ở đây như vậy thì cái chết đến với cô sẽ là điều tất yếu.
Cô phải nhanh chóng xong việc để trở về dưỡng thương, nếu không e là mạng của cô cũng sẽ mất tại đây thôi.
Cô nhìn đồng hồ trên tay, đã chín giờ sáng nhưng sương mù vẫn giày đặc, xung quanh lại toàn là bỉ ngạn một màu đỏ rực khiến người ta rất dễ lạc đường.
La bàn lên đây không hiểu sao lại không hề hoạt động được.
May mắn cô có bản đồ trong tay, nếu là người khác nếu lên tới đây không bị thú dữ cắn chết thì cũng chết vì đói và kiệt sức.
Đây quả thật là một mê cung bỉ ngạn.
Hứa Hân Hoan lần theo bản đồ đi tới tận trưa rồi sang chiều, cuối cùng cũng đi qua được mê cung bỉ ngạn này.
Cô càng đi, nhiệt độ càng xuống thấp, rồi dần dần cô thấy tuyết rơi.
Nói đúng ra bây giờ mới cuối hạ đầu thu , mà ở trên đây đã có tuyết thì quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Những bông tuyết đẹp long lanh, sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà thật đẹp làm sao!
Hứa Hân Hoan dơ tay ra hứng một vài bông tuyết, thực ra cô rất thích tuyết rơi mỗi lần nhìn thấy chúng là cô cảm thấy rất vui vẻ.
Hắt xì!.
hắt xì!.
Một cơn gió lạnh thổi tới, làm cô khẽ rùng mình.
Cô ở đây từ nãy tới giờ nhưng chỉ mặc phong phanh có mỗi cái áo rằn ri mà thôi.
Do hồi nãy đi nhiều, hoạt động nhiều nên không thấy lạnh,