Bùi Dật Duy không có phản ứng, lần này không tiếp tục nhìn cô ta nữa, trực tiếp phớt lờ cô ta hoàn toàn.
“Bùi Dật Duy, anh có thái độ gì vậy hả? Em vì anh mà trả giá nhiều như thế, anh lại đối xử với em như vậy?” Rốt cuộc Bùi Doanh vẫn không nhịn được, thứ mà cô ta không chịu nhất đó chính là anh ta đối xử với cô ta như vậy.
“Cô không phải vì tôi mà cô là vì chính bản thân mình, bây giờ toàn bộ công ty không phải đều do một mình cô quyết định hả?” Bùi Dật Duy cười lạnh một tiếng, âm thanh có chút thấp, nghe vào khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Anh ta thật sự không ngờ tới là công ty do một tay mình sáng lập, vậy mà tất cả đều là do cô ta quyết định.
Bây giờ cô ta lại không biết xấu hổ mà nói vì anh ta?
“Công ty là của anh, em cũng không tranh giành với anh, em cũng không đoạt nó từ anh.
” Bùi Doanh nhìn anh ta, trong đôi mắt là sự dịu dàng không thể che giấu, đối với anh ta, từ trước đến nay cô ta đều rất dung túng, làm sao cô ta có thể đoạt lấy công ty của anh ta được chứ.
“Cô nhốt tôi ở đây, không cho tôi liên lạc với bất kỳ ai, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô à?” Khóe môi của Bùi Dật Duy kéo ra một nụ cười mang theo sự trào phúng.
“Nhốt anh lại là bởi vì anh tự tử, là bởi vì anh không xem tính mạng của mình ra cái gì, em không cho anh liên lạc với bên ngoài cũng là vì bảo vệ cho anh, không phải là em muốn cướp công ty của anh.
” Đương nhiên là Bùi Doanh có thể nhìn thấy sự trào phúng trên gương mặt của anh ta, trong lúc nhất thời trong lòng nghẹn đến khó chịu.
“Không quan trọng nữa, tôi không quan tâm.
” Khóe môi của Bùi Dật Duy giật giật, giọng nói lạnh hơn mấy phần.
Thật ra thì anh ta căn bản cũng không quan tâm đến những cái đó, nếu như không phải đồng ý với mẹ là sẽ đòi lại sự công bằng cho ba mình, anh ta căn bản sẽ không thành lập công ty gì hết.
Nếu như không phải bởi vì muốn đòi lại công bằng cho ba, năm đó anh ta sẽ không chia tay với Hàn Nhã Thanh.
Hiện tại những gì anh ta muốn làm cũng đã làm hết rồi, nhưng mà điều anh ta muốn nhất lại vĩnh viễn mất đi, cho nên bây giờ anh ta không muốn cái gì hết.
“Anh không quan tâm, vậy anh quan tâm cái gì? Hàn Nhã Thanh hả? Anh cũng chỉ quan tâm có Hàn Nhã Thanh, ngoại trừ Hàn Nhã Thanh ra anh còn đang quan tâm cái gì?” Cảm xúc của Bùi Doanh đột nhiên trở nên kích động, đột nhiên gầm lên một tiếng, lửa giận lúc nãy kiềm chế cuối cùng cũng đã bộc phát.
Bùi Dật Duy lại nhìn cô ta, nhìn thấy tâm trạng của cô ta đột nhiên kích động thì có hơi bất ngờ, dường như không biết tại sao cô ta lại tức giận như thế.
“Anh quan tâm Hàn Nhã Thanh, nhưng mà Hàn Nhã Thanh có quan tâm anh không hả? Bây giờ người mà Hàn Nhã Thanh thích là Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu từ lâu rồi, mặc dù thời gian trước bọn họ ly hôn với nhau nhưng mà bây giờ bọn họ lại ở cùng nhau, người mà Hàn Nhã Thanh yêu là Dương Tầm Chiêu, cô ta đã sớm quên anh không còn gì hết!” Bùi Doanh nhìn ánh mắt của anh ta đang nhìn mình, loại ánh mắt khó hiểu ấy, Bùi Doanh có thể cảm nhận được bản thân mình sắp điên luôn rồi.
“Tôi thích cô ấy là chuyện của tôi, chuyện năm đó là lỗi của tôi, bây giờ cô ấy thích người khác không phải là lỗi của cô ấy.
” Trong đôi mắt của Bùi Dật Duy có nhiều thêm mấy phần nặng nề, chuyện năm đó đều là do lỗi của anh ta.
Mặc dù đây không phải là ý của anh ta, mặc dù chuyện năm đó đa số đều là do Bùi Doanh lên kế hoạch, nhưng mà đều là do lỗi của anh ta, Hàn Nhã Thanh không sai chút nào hết.
Năm đó cô thật sự yêu anh ta, bây giờ cô không yêu anh ta cũng là thật, cho nên cho dù anh ta tự tử ở trước mặt của cô thì cũng không thể kéo cô về.
Từ trước đến nay cô có tính tình như vậy đó, lúc yêu thì yêu rất cố chấp, không yêu rồi thì tuyệt tình hơn bất cứ ai.
Anh ta đã sớm biết chuyện của cô với Dương Tầm Chiêu, anh ta cũng không tức giận, không giận cô, đương nhiên ghen tị thì vẫn có, nhưng mà anh ta cũng chỉ có thể ghen ghét trong lòng.
Kể từ chuyện ở bệnh viện lần đó, anh ta đã biết rõ tình yêu của cô đối với anh ta đã không còn tồn tại nữa, cho nên anh ta lựa chọn buông tay, anh ta bằng lòng thành toàn cho cô, chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi.
“Đúng vậy, cô ta ở trong lòng của anh mãi mãi không sai, cô ta làm tất cả mọi chuyện đều là đúng, cô ta ở trong lòng của anh mãi mãi tốt nhất.
” Ngực của Bùi Doanh trập trùng không ngừng, hình như là tức giận không nhẹ, vì cái gì, vì cái gì mà trong lòng của anh ta cũng chỉ có một mình Hàn Nhã Thanh?
Cô ta ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, trả giá vì anh ta nhiều như thế, tại sao anh ta lại không nhìn thấy?
“Đúng vậy.
” Gần như là Bùi Dật Duy không do dự chút nào, không chần chờ chút nào, anh ta trả lời rất nhanh, rất dứt khoát, cũng rất kiên quyết, trong lòng của anh ta, Nhã Thanh của anh ta mãi mãi là tốt nhất.
Nhã Thanh của anh ta không hề sai.
“Bùi Dật Duy, anh là một kẻ ngốc, anh chính là một tên mù, anh! " Bùi Doanh tức giận mắng to, hận không thể trực tiếp đi lên phía trước bóp chết anh ta.
Anh ta là đồ ngốc, là một tên mù lòa, cô ta đối xử tốt với anh ta như thế, anh ta lại không biết, cũng không nhìn thấy.
“Ngày hôm nay cô đến đây làm gì, lúc nào sẽ thả tôi ra ngoài?” Bùi Dật Duy không hiểu tại sao cô ta lại tức giận như vậy, cũng không so đo với cô ta.
Bùi Doanh sửng sốt, trong nháy mắt lửa giận bốc lên, cô ta tức