Khóe môi của cô ta cong lên từng chút một, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Bây giờ đã đến nước này rồi, cô ta cũng không có cần phải cố kỵ cái gì...!trong hộp mật mã có mấy cái bình, Bùi Doanh lấy một cái trong đó ra nhìn chăm chú một hồi, sau đó hai mắt sáng lên, mấy thứ đồ trong hộp này đều là do Trịnh Hùng đã chế ra, bình thường được dùng để kiểm soát cô ta.
Ở phương diện đó Trịnh Hùng chính là một tên biến thái.
Sau lần đó, Bùi Doanh có lấy về một chút, sau khi trở về thì bỏ trong biệt thự.
Bùi Doanh không biết lúc đó mình có tâm lý gì, nhưng mà bây giờ cô ta đã có thể hiểu rõ, hoặc là cô ta đã sớm nghĩ tới tình hình như vậy.
Cô ta đã yêu người đàn ông này nhiều năm như vậy, cô ta biết rõ anh ta không thể yêu cô ta, cho nên điều duy nhất mà cô ta muốn chính là có thể có được một lần.
Bây giờ cô ta đã cùng đường, đắc tội với Thành thiếu chủ, đắc tội với Trịnh Hùng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Lúc trước khi mà cô ta làm những chuyện này thì cũng đã có suy nghĩ tới nguy hiểm, nhưng mà khi đó cô ta vô cùng hận Hàn Nhã Thanh, nếu như có cơ hội làm Hàn Nhã Thanh đau khổ, cô ta sẽ không bỏ lỡ.
Chỉ là cô ta không ngờ tới là kết quả lại thê thảm như thế.
Nếu đã như vậy, đã biết mình không thể sống được bao lâu, cô ta không thể mang theo tiếc nuối như thế, ít nhất cô ta phải thỏa mãn một chuyện mà cô ta vẫn luôn mong chờ ở trong lòng.
Nghĩ đến những thứ này, trên mặt của Bùi Doanh lộ ra nụ cười, bây giờ cô ta không còn sợ hãi, chỉ có chờ mong và hưng phấn.
Cách làm như vậy có hơi điên cuồng, nhưng mà cái này đối với cô ta mà nó chẳng là cái gì hết, vì anh ta, cô ta đã làm rất nhiều chuyện điên cuồng.
Bùi Doanh nắm cái bình ở trong tay, sau đó cầm ra cửa, lúc đi đến của thư phòng cô ta nhìn thấy Bùi Dật Duy vẫn còn đang ở vị trí cũ, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
“Em nấu cơm xong rồi, anh xuống ăn cơm đi.” Lần này, Bùi Doanh không tiếp tục lặng lẽ rời đi mà là gõ cửa một cái, dịu dàng gọi anh ta, cô ta cũng làm cho mình không chú ý đến sợi dây đỏ gai mắt mà anh ta đang nắm ở trong tay.
Bùi Dật Duy không động đậy, cũng không trả lời.
Bùi Doanh cũng không suy nghĩ gì nữa, trong tay cầm theo cái bình, lúc này trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, chỉ cần nghĩ đến chuyện tiếp theo, cô ta liền không tức giận nữa.
“Ăn cơm xong, em liền rời khỏi, anh cũng có thể rời khỏi.” Lúc này trong lòng của Bùi Doanh vui vẻ lại hưng phấn, đương nhiên giọng điệu cũng rất tốt.
Cô ta biết là Bùi Dật Duy đang giận cô ta, cô ta gọi anh ta ăn cơm chắc chắn là anh ta sẽ không đi xuống dưới, nhưng mà nếu như cô ta nói ăn cơm xong là có thể cho anh ta rời khỏi đây, anh ta muốn đi thì chắc chắn sẽ đi xuống.
Bùi Doanh không nói thêm gì, cũng không chờ Bùi Dật Duy trả lời lại, cô ta đi xuống lầu một mình.
Trong thư phòng, Bùi Dật Duy hơi chuyển mắt nhìn về phía cửa phòng, Bùi Doanh đã đi rồi, nhưng mà anh ta có thể nghe thấy lời nói lúc nãy của Bùi Doanh.
Lần trước sau khi Bùi Doanh đón anh ta khỏi bệnh viện đi ra ngoài thì trực tiếp dẫn tới chỗ này, sau đó lại nhốt anh ta ở đây, anh ta lén lút gửi tin nhắn cho Liễu Ảnh nhưng mà Liễu Ảnh không trả lời anh ta, mà điện thoại di động của anh ta cũng đã bị Bùi Doanh phát hiện và lấy đi.
Vết thương trên người của anh ta vẫn còn chưa hồi phục, mà lúc đó bên cạnh Bùi Doanh có dẫn theo người, anh ta căn bản không có cách nào phản kháng, cho nên đã bị nhốt ở đây, không có cách nào liên lạc với người bên ngoài, muốn chạy trốn cũng không thể chạy trốn được.
Vốn dĩ là anh ta còn nản lòng thoái chí với chuyện lần trước, cảm thấy sống chết cũng không sao hết, cho nên lúc ở bệnh viện anh ta không phối hợp trị liệu, nhưng mà bây giờ anh ta bị nhốt ở đây, anh ta muốn đi ra ngoài, anh ta muốn biết tình huống bên ngoài, anh ta muốn biết tình huống của Nhã Thanh.
Anh ta không biết lời nói của Bùi Doanh là thật hay giả, nhưng mà có cơ hội ra ngoài, chắc chắn anh phải ra ngoài, huống hồ gì chỉ ăn một bữa cơm, cho dù Bùi Doanh có đổi ý, anh ta cũng không tổn thất cái gì.
Bùi Doanh luôn có khả năng hạ độc chết anh ta.
Mặc dù là Bùi Doanh làm một vài chuyện quá đáng với anh ta, nhưng mà anh ta cũng hiểu Bùi Doanh sẽ không hại anh ta chết, lúc ở bệnh viện Bùi Doanh làm những chuyện quá đáng với anh ta cũng là bởi vì anh tay dùng dao làm mình bị thương, cũng là bởi vì anh ta không phối hợp trị liệu.
Nói tóm lại, Bùi Doanh lo lắng cho sức khỏe của anh ta.
Sau khi Bùi Doanh đi xuống lầu thì lấy cái bình ra, sau đó đổ thuốc vào trong thức ăn một cách quang minh chính đại không che giấu chút nào.
Cô ta không lo lắng sẽ bị Bùi Dật Duy nhìn thấy, bởi vì cô ta biết Bùi Dật Duy sẽ không xuống nhanh như thế.
Cô ta biết là bây giờ Bùi Dật Duy đề phòng cô ta, chắc chắn là Bùi Dật Duy còn phải nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Bùi Doanh đổ thuốc vào xong liền trực tiếp ném thuốc vào trong thùng rác trong phòng bếp.
Sau đó Bùi Doanh đi ra ngoài nhìn lên trên lầu một cái, trên lầu vẫn không có động tĩnh, Bùi Dật Duy vẫn còn chưa đi xuống.
Bùi Doanh không tiếp tục gọi anh ta nữa mà