Dù có ngăn cản Trịnh Hùng thì sợ là cũng sẽ có những người khác vạch trần sự việc này.
Dù sao nguyên nhân Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh và hiện trường vụ án cũng quá rợn người, khó tránh sẽ có người thích hóng chuyện lại đào ra để thu hút dư luận.
“Cậu nói là chân tướng việc Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh sao?” Nghe thấy Hàn Nhã Thanh nhắc lại chuyện này, vẻ mặt Liễu Ảnh rõ ràng đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều: “Nhưng những việc đó thực sự đều do Bùi Dật Duy làm, chúng ta phải giải quyết thế nào đây? Giờ Bùi Dật Duy đã đi tự thú, chắc chắn cảnh sát đã đến biệt thự xem qua hiện trường rồi, chúng ta có muốn che giấu cũng không được.”
Thật ra đây chính là chuyện mà Liễu Ảnh lo lắng nhất.
“Ừ, quả thực là có hơi muộn.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài.
Nếu cô biết chuyện này sớm hơn, xử lý sớm hơn thì sẽ không bị động giống như bây giờ.
“Xin lỗi cậu, đều tại tớ.
Lẽ ra tớ nên nói với cậu chứ không nên nghe theo Bùi Dật Duy.
Tớ nên nói cho cậu biết từ đầu mới phải.
Tớ biết rất rõ chỉ có cậu có thể giải quyết được chuyện này.” Liễu Ảnh không khỏi cảm thấy ảo não, chỉ trách cô ấy do dự nên mới gây ra nhiều phiền phức như vậy.
“Thật ra tớ có thể hiểu được vì sao Bùi Dật Duy không muốn cho tớ biết.
Tính cách của anh ta là như vậy đấy.
Nhưng tại sao anh ta lại cố ý gọi cậu ra ngoài rồi kể hết mọi việc cho cậu thế?” Hàn Nhã Thanh hơi băn khoăn không hiểu vì sao Bùi Dật Duy lại nói hết mọi việc cho Liễu Ảnh.
Bùi Dật Duy làm gì cũng không thích nói với người khác, cả cô mà anh ta còn không muốn nói, vậy thì đáng ra anh ta cũng không nên nói hết mọi chuyện với Liễu Ảnh mới phải.
“Anh ấy tìm tớ là vì có một việc muốn nhờ tớ giúp.” Đến lúc này Liễu Ảnh cũng cảm thấy không có gì cần phải giấu giếm nữa.
“Hả?” Hàn Nhã Thanh nhìn cô, nhẹ giọng đáp lại.
Tuy phản ứng của Hàn Nhã Thanh rất nhẹ nhưng cô biết nếu Bùi Dật Duy cố ý tới tìm Liễu Ảnh thì nhất định không phải là chuyện nhỏ.
“Có liên quan đến cậu.” Liễu Ảnh ngước mắt nhìn Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, dường như hơi bất ngờ nhưng cũng không rõ ràng cho lắm.
Mối quan