Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Cháu Tên Là Gì


trước sau



Đường Vũ Kỳ thấy Trương Minh Hoàng không nói gì, tưởng rằng ông ta không thích Đường Minh Hạo nên vội vàng nói giúp anh trai mình.

Cô bé bỏ cả đồ chơi trong tay xuống, thậm chí trong đôi mắt còn ánh lên vẻ cầu xin.
Trương Minh Hoàng không kìm được lòng, vươn tay ra xoa đầu cô bé, không ngờ đứa trẻ này nhạy cảm tới như vậy: “Cháu yên tâm đi, chú rất quý anh trai cháu.

Cậu bé ấy chắc chắn là một đứa trẻ ngoan.

Đừng lo.


Đợi anh cháu thu dọn xong thì chú sẽ đi hỏi.”
“Cảm ơn chú ạ!” Đường Vũ Kỳ nhào tới: “Tuyệt vời quá!” Cô bé không kìm được mà thốt lên.

Cô bé thực sự rất sợ chú không thích anh trai.

Cô bé vừa tới đây, không muốn xa chú, nhưng nếu như chú thực sự không thích anh trai, cô bé sẽ rời đi cùng với anh trai.

Cậu bé mới là người quan trọng nhất với cô bé.

Bây giờ thì tốt rồi, chú cũng quý anh trai, anh trai cũng không nghĩ tới việc rời đi, cô bé nhất định sẽ sống rất vui vẻ ở đây.
“Vũ Kỳ đừng lo, chú rất quý cháu, cũng rất quý anh trai cháu.

Hai đứa giống như con cháu của chú vậy, khiến chủ cảm thấy rất ấm áp, chỉ cần hai cháu muốn thì có thể ở lại đây bao lâu tùy thích.” Trương Minh Hoàng không nhịn được nói.
“Cháu cũng vậy, cháu cũng rất quý chú, cảm thấy chú giống như người nhà vậy!” Đường Vũ Kỳ dồn sức nói.
Đường Minh Hạo bước tới, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Trương Minh Hoàng và Đường Vũ Kỳ thì cau mày lại.


Người nhà ư? Ông ta coi Vũ Kỳ là người nhà sao? Ông ta ngần này tuổi, con gái? Hay là gì khác? Đường Minh Hạo buộc phải thừa nhận rằng, cậu không nhìn ra được Trương Minh Hoàng bao nhiêu tuổi.

Trông có vẻ như hơn ba mươi, nhưng lại cảm thấy còn lớn hơn thế.

Đường Minh Hạo không thể không thừa nhận, rằng mình không thể nào nhìn thấu được người này.
“Anh ơi, anh xuống rồi à!” Đường Vũ Kỳ hớn hở khi thấy Đường Minh Hạo, rõ ràng là vì cuộc nói chuyện trước đó, nhưng Đường Minh Hạo không biết họ đã nói chuyện gì, cậu bé lẳng lặng nhìn Trương Minh Hoàng.
Trương Minh Hoàng cũng không cất lời, cười rất ôn hòa.
“Vũ Kỳ, chúng ta ở trong phòng đã được dọn sẵn đó có được không?” Đường Minh Hạo cũng không miễn cưỡng, lập tức đổi chủ đề.

Tuy cậu bé đang

thương lượng, nhưng thực chất giọng điệu lại khá cứng rắn.
“Dạ?” Đường Vũ Kỳ không hiểu.

Vừa nghĩ như vậy, Đường Vũ Kỳ đã nhảy chân sáo đi lên trên lầu rồi.
Đường Minh Hạo ngồi đối diện Trương Minh Hoàng, mặt mũi hằm hằm nhìn ông ta.

Sau khi Đường Vũ Kỳ đi vào phòng mới cất lời: “Chú rất thích em gái tôi à?”

Trương Minh Hoàng bật cười, dựa lưng vào ghế sofa, đúng là một thằng nhóc, vẫn thiếu bình tĩnh lắm: “Vũ Kỳ ấy hả? Chú rất thích cô bé! Giống như một thiên thần nhỏ vậy, hoạt bát, vui vẻ, hiểu chuyện, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.”
Trương Minh Hoàng nói thêm một chữ là sắc mặt Đường Minh Hạo lại càng âm trầm hơn một chút, thậm chí còn nói với giọng điệu có chút hung hăng: “Vì sao chú lại tiếp cận em gái tôi?”
“Cậu bé à, là Vũ Kỳ thích chú, nên mới tới tìm chú, đâu phải chú chủ động tìm Vũ Kỳ đâu.” Trương Minh Hoàng hơi khiêu khích: “Hơn nữa Vũ Kỳ chỉ là một đứa bé, chú có thể có ý đồ gì được.”
Đường Minh Hạo cảm thấy tức điên lên mất, cái gì mà Vũ Kỳ chỉ là một đứa bé, sẽ không có ý đồ gì? Lẽ nào Vũ Kỳ lớn hơn một chút, thì ông ta thực sự sẽ có suy nghĩ gì đó sao? Con người này đang cố ý đúng không!
Trương Minh Hoàng biết Đường Minh Hạo đã hiểu nhầm rồi, nhưng ông ta lại không sửa lại, thay vào đó ông ta còn vui vẻ nhìn cậu bé đăm chiêu suy nghĩ.

Hiếm khi cậu bé thể hiện ra vẻ mặt khác như vậy, ông ta rất thích.

Dáng vẻ này mới giống một đứa trẻ, cứ lạnh lùng như vậy thì khó chịu biết chừng nào.
“Được, vậy thì chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi!” Đường Minh Hạo buộc bản thân phải bình tĩnh lại, người trước mắt này quá xảo quyệt, thậm chí còn cố ý dẫn dắt cậu bé suy nghĩ lệch lạc.

Cậu bé không thể như vậy được, không thể để ông ta dẫn dắt, buộc phải bình tĩnh lại, chủ động nắm bắt cơ hội trước..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện